Chương 107: Cùng Thái tử mặc đồ tình nhân

Đông Cung Thông Phòng Ngọc Nam Đình
2 lượt xem Cập nhật: 1 day ago
Hôm nay Nam Đình Ngọc có việc triều chính, mãi đến đêm khuya mới về Trường Lạc Cung.
Chuyện tham ô tại Kế Châu thành và Bắc Nghĩa quân tạo phản tuy đã được giải quyết thỏa đáng, nhưng những ảnh hưởng tiêu cực mà cả hai mang lại vẫn còn đó, chưa hề tiêu tan.
Trong lòng bách tính giờ đây, Hoàng đế hôn dung, Diêu gia chuyên quyền bá đạo, triều Càn khí số sắp tận.
Bề ngoài sóng yên biển lặng nhưng bên dưới là dòng nước ngầm cuộn trào sắp bùng nổ; nếu không thể hóa giải mâu thuẫn thỏa đáng, e rằng những sự kiện khởi nghĩa như Kế Châu thành sẽ liên tiếp bùng phát, cho đến khi lật đổ triều Càn, kéo nó vào địa ngục vạn kiếp bất phục.
Khải Minh Đế có thể không bận tâm, nhưng chàng lại không thể không bận tâm.
Hôm nay chàng cùng Tuyên Minh Lãng và một nhóm đại thần, cùng nhau thương nghị chuyện Nam tuần, ý đồ mượn việc Nam tuần để thu phục lòng dân.
Trở về thư phòng, An công công cởi bỏ áo khoác ngoài cho chàng, chàng ngồi xuống ghế, đang định xử lý đống tấu chương chồng chất, chợt thấy giá bút đã được thay đổi, thành một giá bút hình đầu hổ.
Chàng cầm giá bút đầu hổ lên ngắm nghía, cái đầu hổ này làm khá thô thiển, chữ “Vương” uốn lượn trên trán nó, miễn cưỡng mới có thể phân biệt ra nó là một con hổ, chứ không phải một con mèo bệnh miệng méo mắt lệch.
Xem ra giá bút này là món đồ nhỏ Dục nương đã mua cho chàng trên phố hôm nay.
Khóe môi chàng nhếch lên nụ cười, không hiểu sao lại cảm thấy giá bút và ống bút này rất hợp nhau, chàng sắp xếp hai con “hổ” xấu xí này thật ngay ngắn, để chúng hướng thẳng về phía mình.
Nỗi uất ức đã tích tụ bấy lâu trong lòng chàng chợt tan biến.
Cách sinh thần của Huệ Hiền Hoàng Hậu nương nương còn năm ngày, Dục nương thấy chủ tiệm Ngọc Quyết Lâu mãi không liên lạc với mình, vốn đã không còn hy vọng.
Nhưng không ngờ ba ngày sau, chủ tiệm Ngọc Quyết Lâu đột nhiên sai người đến truyền tin, nói rằng đã tìm thấy bức họa hạ phó của Uyển Tây Ngọc Cung Đồ.
Dục nương vội vàng dẫn theo tỳ nữ và hộ vệ, lần nữa đến Ngọc Quyết Lâu.
Bốn tiểu tư mỗi người giữ một góc, cẩn thận nâng bức họa, mới có thể hoàn toàn trải rộng bức hạ phó của Uyển Tây Ngọc Cung Đồ. Bức họa gần như chiếm nửa căn phòng, trên tranh nét bút mực trôi chảy, núi sông cây cỏ, phong tục tập quán như nhảy vọt ra từ trên giấy, tạo thành một khung cảnh sống động, tươi mới trước mắt.
Dục nương tỉ mỉ quan sát, dựa vào trí nhớ, bức hạ phó này quả thực có thể khớp với bức họa của Huệ Hiền Hoàng Hậu, hơn nữa nét vẽ cũng là phong cách cực kỳ tinh xảo và giản dị, phía dưới cùng bên phải bức họa có lưu lại ấn chương đỏ của Vân Hành Chi.
Dục nương hỏi: “Bức họa này tìm thấy ở đâu?”
“Được tìm thấy ở chỗ một phú thương tại Lĩnh Nam, phú thương ấy thu mua được từ tay một thế gia sa sút, y thấy bức họa này là tác phẩm đương thời của Vân Hành Chi, tự cảm thấy không đáng giá bao nhiêu tiền, nên vẫn tùy tiện để trong ống cuộn tranh.”
Dục nương thầm nghĩ, thật đúng là duyên phận, ta vốn chỉ thử dò hỏi, không ngờ lại thực sự tìm được bức hạ phó này.
Chủ tiệm không hề nói thách giá, chỉ thu thêm một phần mười tiền thù lao so với giá y mua vào. Dục nương trả tiền, cẩn thận cuộn bức họa lại, đặt vào ống tranh, ba tỳ nữ cùng nhau khiêng ống tranh, mới miễn cưỡng đặt được nó vào trong xe ngựa.
Linh Nguyệt cười nói: “Chúc mừng Dục nương tử mừng rỡ có được bức họa quý, Huệ Hiền Hoàng Hậu nương nương nhận được bức họa này, nhất định sẽ vô cùng vui mừng.”
“Đúng vậy, vẫn là Dục nương tử của chúng ta có lòng.” Miêu Miêu cũng khen theo.
Dục nương tay bất giác vuốt ve bức họa, luôn cảm thấy mọi chuyện quá đỗi thuận lợi, trong lòng ẩn ẩn chút bất an: “Chỉ mong là như vậy.”
Đã có được bức họa, tìm được món quà thích hợp để tặng Huệ Hiền Hoàng Hậu, một tảng đá lớn trong lòng ta rốt cuộc đã hạ xuống, dù sao thì vui mừng vẫn lấn át sự bất an.
Xe ngựa dừng trước cửa Trường Lạc Cung, Dục nương bước xuống, vừa khéo gặp Nam Đình Ngọc từ Hoàng Cung trở về.
Mấy ngày nay Nam Đình Ngọc đều bận việc triều chính, nàng rất thức thời, sau khi đưa bánh ngọt và cháo vào buổi tối thì không làm phiền chàng nữa.
Hôm nay sắc mặt Nam Đình Ngọc không tốt lắm, từ trên xe ngựa bước xuống thấy Dục nương, sắc mặt chàng lập tức trở nên tệ hơn.
Dục nương: “……” Chợt ngừng lại, nàng nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Điện hạ.”
Ánh mắt chàng dừng lại trên chiếc khăn che mặt của Dục nương, thầm nghĩ, khi nàng ra ngoài, ta đáng lẽ phải kiểm tra kỹ chiếc khăn che mặt của nàng. Ý ban đầu là muốn nàng che giấu dung nhan, không để những kẻ đồi bại kia nhìn thấy, kết quả cái mũ che mặt nàng đội, tấm lụa trắng mỏng manh nhẹ bay, ngũ quan bên trong ẩn hiện, nhìn vào khiến người ta không khỏi liên tưởng lung tung. Hơn nữa, vóc dáng nàng lại đẹp, chiếc váy dài tôn lên dáng vẻ thướt tha mềm mại, chỉ một cái nhìn thoáng qua đã khiến người ta cảm thấy người đội mũ che mặt ấy là một tuyệt sắc giai nhân.
Nam Đình Ngọc hít sâu một hơi: “Mũ che mặt… thật khó coi.”
Dục nương: “……”
“Đến đây.”
Dục nương chậm rãi bước qua, đôi mắt hạnh dưới vành mũ che mặt thầm đảo một vòng trắng dã.
Nam Đình Ngọc vén chiếc khăn che mặt của nàng lên, trên mặt nàng lập tức đổi thành nụ cười dịu dàng. Chàng đón lấy ánh mắt nàng, chỉ cảm thấy khóe mắt nàng tựa như con thuyền nhỏ cong cong, lững lờ trôi trong đáy mắt chàng, khuấy động lên từng vòng gợn sóng, ngữ khí mang theo vẻ dịu dàng mà ngay cả bản thân chàng cũng không nhận ra: “Đã mua được món quà phù hợp rồi sao?”
Dục nương ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ, từ Ngọc Quyết Lâu mua được một bức họa sơn thủy, hy vọng Hoàng Hậu nương nương sẽ thích.”
Nam Đình Ngọc mỉm cười: “Mẫu hậu quả thực thích họa sơn thủy, ngươi tặng bà ấy cái này xem như là đúng sở thích rồi.”
Hai người vừa nói chuyện, vừa bước vào Trường Lạc Cung, đám hạ nhân cũng rón rén theo sau. Đi đến con đường lát đá, Dục nương suýt nữa trẹo chân, Nam Đình Ngọc nhanh tay lẹ mắt, ôm lấy eo nàng, rồi không buông ra nữa, cứ thế ôm nàng vào điện.
Đám hạ nhân sợ đến mức mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không dám ngẩng đầu.
Tối hôm đó, Dục nương vừa mang bức họa về, không ngờ lại nhận được thư do Từ Diệu Lan sai người gửi tới, nội dung thư đơn giản, chỉ có hai dòng chữ.
Nàng xem xong, đặt tờ giấy thư lên đèn dầu đốt đi. Ngọn lửa rơi xuống đất, dọa Miêu Miêu vội vàng tiến lên dập lửa.
“Dục nương tử, làm sao vậy?”
“Không sao.”
Nàng đoan trang ngồi trước bàn án, ánh mắt không chớp nhìn ngọn nến lay động, trong lòng đang toan tính chuyện.
·
Thoáng cái đã đến ngày sinh thần của Huệ Hiền Hoàng Hậu, Dục nương thức dậy từ sớm tô hồng điểm xanh, vẽ một lớp trang điểm thanh nhã, tóc búi cao trên đỉnh đầu, vấn thành kiểu Lăng Vân Kế mà phụ nhân triều Càn ưa thích.
Trâm cài tóc phối khá đơn giản, chỉ cài một chiếc vương miện hoa kết hương và một chiếc trâm gỗ, trên tai thì đeo một đôi dây chuyền ngọc bích xanh biếc, tăng thêm vài phần duyên dáng.
Trên người nàng mặc một bộ váy giao lĩnh nhũ quần cùng màu với mặt dây chuyền, chiếc váy mềm mại thướt tha, rất tôn dáng. Đây là vài bộ quần áo mà Nam Đình Ngọc sợ nàng ra ngoài “hàn xỉn”, làm mất mặt chàng, nên sai thợ may đo riêng cho nàng trước đó.
Người thợ may kia dường như rất hiểu sở thích của Nam Đình Ngọc, quần áo làm cho nàng, hoa văn tinh xảo, cắt may đối xứng, kiểu dáng đơn giản mà không mất đi chất liệu và vẻ quý phái, khá tương đồng với kiểu dáng y phục thường ngày của Nam Đình Ngọc.
Nam Đình Ngọc hôm nay cũng chỉnh tề ăn diện một phen, không biết là ý của An công công, hay là ý của chính chàng, mà hoa văn và màu sắc của bộ hoa phục được chọn lại giống hệt bộ nàng đang mặc, trông như là cắt từ cùng một tấm vải ra làm hai bộ.
Chàng vốn đã dung mạo xuất chúng, nay lại khoác lên hoa phục, bên hông cài ngọc quý, tôn lên dáng vẻ như con của thần linh, quý khí phi phàm.
Chàng thấy Linh Nguyệt và Mộc Dung ôm một cuộn tranh, cẩn thận đặt vào trong xe ngựa, chàng nhíu mày hỏi Dục nương: “Bức họa ngươi tặng mẫu hậu rốt cuộc là gì?”
Dục nương nhìn cuộn tranh, vỗ ngực cười nói: “Điện hạ, món quà này, Hoàng Hậu nương nương xem rồi nhất định sẽ thích.”
Bình luận (0)
Vui lòng đăng nhập để bình luận.

Chưa có bình luận nào cho truyện này. Hãy là người đầu tiên bình luận!

Cài đặt hiển thị