Chương 100
Lỡ Chạm Huynh Đệ Tốt Của Bạn Trai Thì Phải Làm Sao?
Họa Lâu Phi Hồng
8 lượt xem
Cập nhật: 3 days ago
Nguồn: metruyenyy.xyz
Tạ Diêm quyết định đưa Sở Thập Hàm vào phòng mình - nơi duy
nhất hắn thấy an toàn.
Khi dẫn người tới hậu cung, trước mắt hai người hiện ra cảnh
tượng:
Một omega Dị Thể mảnh khảnh mặc trang phục gợi cảm đang
quỳ sấp tư thế trói buộc bên giường, da thịt phản chiếu ánh đèn
mờ ảo.
Sở Thập Hàm: "......"
Tạ Diêm: "......"
Sở Thập Hàm nhướng mày: "Chỉ huy Tạ đêm nay bận rộn thật."
"Thiếu tướng đừng oan uổng ta." Tạ Diêm khẽ ngẩng mắt lên,
ánh mắt lạnh như băng, "Có vẻ khi ta vắng mặt, lũ chuột nhắt lại
muốn nhảy múa trên đầu rồi."
Là một con rồng, cũng là Vương của tất cả Dị Thể, đời tư của Tạ
Diêm luôn bị bọn chúng để ý. Nhất là trong một hai năm đầu đến
tổ chức, Vampire cứ vài ngày lại đưa một omega vào phòng hắn.
Vampire đưa một, Tạ Diêm đánh một.
Cho đến khi tên kia hoàn toàn chịu thua.
Sau khi Vampire mất thế lực, không ai dám đặt chân vào phòng
Tạ Diêm nữa. Nhưng giờ chỉ vắng mặt một thời gian ngắn, đã có
kẻ dám cả gan khiêu khích.
Tạ Diêm liếc nhìn kẻ quỳ dưới đất: "Còn không biến?"
Lời cảnh cáo rõ như ban ngày, nhưng tên Dị Thể kia dường như
quyết liều mạng, không những không đi, mà còn bò đến dưới
chân Tạ Diêm, bắt đầu phát tán pheromone.
Mùi hương nồng nặc khiến Tạ Diêm nhíu mày.
Trong chớp mắt, hắn túm cổ tên Dị Thể ném mạnh ra cửa - thẳng
vào người ai đó đang đứng ngoài hành lang.
Thẩm Dung kêu "ối trời": "Cáo cáo bị đè chết mất!"
Tạ Diêm lạnh lùng liếc nhìn ra ngoài: "Thẩm Dung, đây là thành
quả ngươi quản lý cho ta?"
Trong thời gian Tạ Diêm vắng mặt, hắn đã giao phó mọi công
việc trọng yếu cho con cáo này vì nghĩ nó có chút khôn ngoan.
Nhưng giờ xem ra... cũng chẳng khôn lắm.
"Oan cho tôi quá! Tôi đâu biết lão đại về đột ngột thế này!" Thẩm
Dung giả vờ lấy đuôi lau nước mắt, "Lúc ngài đi, ngày nào tôi
cũng sai người dọn phòng sạch sẽ chờ ngài về. Chắc chắn có kẻ
lợi dụng lúc đó nhét người vào!"
Tạ Diêm khẽ nhíu mày: "Thật sao?"
"Dạ dạ dạ!" Thẩm Dung thò đầu vào, "Lão đại, ngài có muốn
uống rượu tequila không ạ?"
Là Vương của tổ chức, Tạ Diêm có một đặc điểm kỳ lạ: Hắn cực
kỳ ghét pheromone của các omega khác. Chỉ cần ai dám phát tán
mùi hương, không những bị đánh bay mà còn khiến hắn bực bội
cả ngày.
Thường lệ, hắn sẽ uống tequila liên tục, dùng hương rượu nồng
để át đi mùi khó chịu.
Nên vừa ngửi thấy pheromone của tên omega kia, Thẩm Dung đã
biết chuyện không hay. Tạ Diêm không ra tay trừng phạt nặng đã
là may.
Nhưng kỳ lạ thay, hôm nay Tạ Diêm dường như chẳng thiết tha gì
đến tequila. Hắn nhíu mày, quay sang bàn bên cạnh: "Đóng cửa
vào, đừng để mùi hôi lọt vào nữa."
Thẩm Dung vội gật đầu, vừa định đóng sập cửa thì bỗng giật
mình - trong chớp mắt, y nhìn thấy một bóng người đứng sát bên
Tạ Diêm. Và điều kinh ngạc là... Vương của y hoàn toàn không hề
tỏ ra khó chịu.
"Có đúng không nhỉ?"
Thẩm Dung đóng sập cửa với vẻ mặt ngơ ngác.
Tiếng cửa "ầm" vang lên, không gian phòng ngự trở lại tĩnh lặng.
Tạ Diêm lên tiếng trước:
"Hôi." Hắn một tay chống cằm, tay kia giơ về phía Sở Thập Hàm,
"Lại đây."
Sở Thập Hàm nghiêng đầu nhìn hắn, chậm rãi bước tới.
Rồi đột nhiên bị Tạ Diêm ôm chặt vào lòng.
Hắn cúi đầu dụi mặt vào ngực Sở Thập Hàm, giọng nũng nịu: "Vợ
ơi... thơm."
Ôi ca ca đã làm Vương rồi mà vẫn thích làm nũng thế này à?
Sở Thập Hàm nhẹ nhàng vuốt tóc Tạ Diêm: "Thì cứ ngửi em đi."
Ngay lập tức, Tạ Diêm đẩy cậu ngã dúi xuống bàn, mũi hít sâu
vào tuyến thẻ sau gáy.
Sao lại có alpha nào thơm đến thế? Hắn dùng mũi chạm nhẹ vào
tuyến giáp ấm nóng rồi đột ngột cắn mạnh!
"Ưm..." - Không phải chỉ ngửi thôi sao? Vết cắn đỏ thẫm trên cổ
Sở Thập Hàm như muốn rỉ máu, lại bị xé toang thêm lần nữa.
Lượng lớn pheromone gỗ mưa của Tạ Diêm tràn vào cơ thể
alpha.
Có lẽ vừa bị đánh dấu gần đây, lần này Sở Thập Hàm đã quen
hơn. Cậu ôm chặt lấy Tạ Diêm, để hắn thoải mái cắn xé nơi nhạy
cảm nhất.
Tạ Diêm mê tequila. Vừa cắn vừa li3m, đôi sừng rồng từ từ hiện
ra - dấu hiệu cho thấy vị Vương đang... hưng phấn không nhỏ.
Sở Thập Hàm đưa tay lên vuốt nhẹ đôi sừng rồng của Tạ Diêm.
Ngón tay có vết chai sần vì súng ống nhẹ nhàng lướt từ đỉnh
sừng xuống, rồi dùng đầu ngón tay thô ráp cọ nhẹ.
Tạ Diêm chớp mắt, vừa không nhả khỏi vết cắn ở cổ alpha, vừa
kéo một chân Sở Thập Hàm lên cao.
Hiểu ngay ý định của hắn, Sở Thập Hàm quay đầu né tránh: "Tạ
Diêm... để em đi tắm trước đã."
Trên xe, Tạ Diêm đã phóng túng đưa hết mọi thứ vào trong. Sở
Thập Hàm không thích cảm giác ẩm ướt dính dáng đó, cố
nghiêng người tránh.
"Xong việc này, em lại phải tắm lần nữa, phiền," Tạ Diêm nghiêng
đầu, giọng có chút mè nheo, "Chi bằng đợi xong hết rồi tắm ch
ung. Hiện tại... cũng không quá khô*..."
Thực ra Tạ Diêm đã nói dối - Sở Thập Hàm... chưa bao giờ sợ
"khô"* cả.
(*theo tui hiểu kiểu khó vào á, mà dùng chữ 干 = "làm" nên chắc
chơi chữ mà tui k đủ văn để nghe nó hợp lí hơn)
Nhưng may thay, thiếu tướng vốn luôn nghe lời caca. Cậu gật
đầu, dùng bắp chân quấn nhẹ lấy Tạ Diêm: "Vậy nhanh lên."
...
Kết quả chứng minh: Đừng bao giờ bảo alpha "nhanh lên", hậu
quả sẽ rất thảm. Ít nhất là với Sở Thập Hàm.
Lúc cao trào, cậu suýt tin chiếc bàn sẽ sập dưới sức công phá của
Tạ Diêm. Nhưng chẳng thể phân tâm được nữa - mỗi cú hích
mạnh như muốn nghiền nát cậu trước khi phá hủy đồ đạc.
Khi Tạ Diêm giữ lời hứa đưa đi tắm, Sở Thập Hàm lại bị ép vào
tấm gương lớn.
Thiếu tướng nhìn hình ảnh phản chiếu: Bộ quân phục xanh đen
đã rách tả tơi, cúc áo sơ mi biến mất không dấu vết. Làn da lạnh
ngắt lộ ra dưới ánh đèn, điểm xuyết những vết hồng phơn phớt
mới được đóng dấu.
Chỉ huy Tạ chỉnh tề lịch lãm, bộ quân phục màu trắng ánh kim
cao quý và thanh nhã, ngay cả khi quỳ gối xuống, những nếp gấp
trên quân phục vẫn ngay ngắn chỉnh tề, rồi được thu gọn gàng
trong đôi bốt quân dụng, như thể đang làm một việc vô cùng
trang trọng.
Chỉ huy Tạ chỉ huy rất giỏi, hắn kiên nhẫn dạy Thiếu tướng Sở
từng chút một cách làm sạch, đợi đến khi Thiếu tướng Sở thực sự
không chịu nổi nữa, chống tay lên tấm gương lớn muốn nghỉ một
chút, thì Chỉ huy Tạ sẽ tỏ ra rất thất vọng với học sinh hư này, lấy
lý do làm không sạch mà tự mình ra tay.
Rồi Thiếu tướng Sở lại run rẩy dữ dội hơn.
Tạ Diêm thích thú ngắm nhìn Sở Thập Hàm trong tình trạng này,
hắn hứng thú rút ngón tay ra, cọ cọ vào mặt Sở Thập Hàm:
'Dường như không làm sạch được rồi, Sở Thập Hàm, dùng thứ
khác để làm sạch đi.'
Sở Thập Hàm quay đầu đi: 'Cái gì... ừm!'"
Vậy là Thiếu tướng Sở lại bị Chỉ huy Tạ đè lên tấm gương lớn.
Cuối cùng, Tạ Diêm đã làm sạch những chỗ cần làm sạch, nhưng
Sở Thập Hàm lại làm bẩn tấm gương.
...
Suốt năm năm qua, Sở Thập Hàm chưa từng ngủ yên giấc như
thế này - không còn gặp cơn ác mộng chia lìa, cũng không có
những mũi tiêm đột ngột xuyên qua cánh tay.
Chỉ có ca ca.
Cậu đưa tay dò dẫm sang bên cạnh: không có ai.
Sở Thập Hàm bừng tỉnh trong chớp mắt.
Cậu vội vàng ngồi dậy, còn chưa kịp ngoảnh đầu, đã bị Tạ Diêm
ôm từ phía sau: "Ta đây."
Tạ Diêm nói.
Lúc này Sở Thập Hàm mới nhận ra, Tạ Diêm đang đứng bên
giường. Hắn thay một bộ trang phục kiểu quý tộc cổ, có lẽ vừa ra
ngoài không lâu, vừa quay về đã thấy Sở Thập Hàm giật mình
hoảng hốt, liền lập tức cúi người ôm lấy cậu.
Suy nghĩ của Tạ Diêm rất đơn giản: Phải ân cần với người yêu,
đối phương sau khi đánh dấu chắc chắn sẽ rất phụ thuộc vào
mình.
Sở Thập Hàm lần theo bàn tay Tạ Diêm đang ôm mình. Tạ Diêm
không đeo găng tay, từng ngón tay thon dài như ngọc. Sở Thập
Hàm đoán được hắn vừa làm gì: "Tay anh ổn rồi?"
"Ta đã nói là không sao." Tạ Diêm cọ cọ vào mặt Sở Thập Hàm,
"Có chuyện là với người khác."
Sở Thập Hàm hiểu ngay "người khác" đó là ai: "Em muốn gặp
Vampire."
Tình trạng thảm hại hiện tại của Vampire, Tạ Diêm cho rằng
không thích hợp để Sở Thập Hàm nhìn thấy.
"Nói mới nhớ, sao em lại biết Vampire thế?" Tạ Diêm đặt cằm lên
vai Sở Thập Hàm, "Thiếu tướng Sở lấy tin tức từ đâu vậy?"
Đây rõ ràng là từ chối. Sở Thập Hàm hơi nhíu mày: "Không phải
tin tức, lúc anh chưa mất trí nhớ, em từng gặp hắn."
"Chưa mất trí nhớ?"
Sở Thập Hàm nghiêng đầu nhìn Tạ Diêm: "Em đã nói rồi, trước
đây anh là bạn trai của em."
Tạ Diêm gật đầu, tỏ ra rất thấu hiểu: "Ta biết rồi, ta chỉ thích
mình em thôi."
"......" Sở Thập Hàm cảm thấy Tạ Diêm dường như không thực sự
hiểu, lại dùng giọng điệu dỗ dành trẻ con với mình, "Đợi đến khi
anh nhớ lại..."
"Ta sẽ không hối hận đâu." Tạ Diêm tiếp tục dụi dụi vào tai Sở
Thập Hàm, "Ta sẽ không đi tìm bạn tình nào khác đâu."
Sở Thập Hàm: "......"
Đôi mắt vàng của Tạ Diêm chớp một cái, cảm nhận được sự hoài
nghi từ người trước mặt, liền nói: "Nếu em không tin, ta có thể
đánh dấu em vĩnh viễn."
Sở Thập Hàm khẽ nhướng mày: "Em là alpha."
"Ta là rồng," Tạ Diêm đáp lời, "Rồng có cách đánh dấu bạn đời
riêng, không liên quan gì đến alpha. Một khi đã đánh dấu, ta
tuyệt đối không phản bội."
Hắn sẽ bài xích mọi mùi pheromone ngoài bạn đời, kỳ nhạy cảm
chỉ có thể trải qua cùng người ấy, trên người bạn đời sẽ toát ra
mùi hương đặc trưng của hắn - đó chính là dấu hiệu lãnh địa
riêng của loài rồng.
Họ sẽ đồng hành, nương tựa vào nhau cho đến khi chết.
Sở Thập Hàm chợt hiểu ra, lý do Tạ Diêm đắm đuối mùi rượu
tequila là vì suýt nữa đã hoàn toàn đánh dấu mình: "Đánh dấu
kiểu gì? Cứ... làm mãi à?"
Tạ Diêm lại bật cười: "Truyền pheromone và mùi hương, cắn
tuyến thể cũng được, làm cũng được, nhưng đều quá chậm."
Một con rồng gần như thức tỉnh hoàn toàn đã tìm ra cách nhanh
hơn.
Sở Thập Hàm có linh cảm không lành: "Anh..."
Tạ Diêm ôm lấy Sở Thập Hàm, dùng đầu ngón tay chạm nhẹ vào
bụng cậu: "Giống như kết hợp AO, chỉ cần ở đây... tạo nút thắt..."
Lần này Sở Thập Hàm nhắc lại rõ ràng: "Em là alpha."
Bị thành nút thắt bên trong một alpha, chắc cậu sẽ chết mất.
"Sẽ không có vấn đề gì đâu," Tạ Diêm tỏ ra rất hứng thú với việc
này, "Kỹ thuật của ta rất tốt."
Sở Thập Hàm mặt lạnh từ chối con rồng tự nhận "kỹ thuật tốt".
"Không gặp Vampire," Sở Thập Hàm lui một bước, "Nhưng tướng
lĩnh Đế quốc và sĩ quan cũng ở đó phải không?"
"Đại khái vậy." Tạ Diêm nhìn Sở Thập Hàm đầy ẩn ý, "Em muốn
cứu họ? Ta không thích bị phản bội..."
Sở Thập Hàm ngắt lời: "Anh định làm gì?"
Tạ Diêm nghe vậy khẽ nheo mắt, buông Sở Thập Hàm ra, nhưng
ngay lập tức bị cậu nắm lấy tay. Hắn nhìn xuống bàn tay đang
đan vào nhau, rồi siết chặt hơn:
"Tất nhiên là... khiến Đế quốc và Liên minh phải đảo điên."
P.S: lúc đầu tui có báo là bộ này khoảng 120c tại lúc tìm chiện
trên qt chỉ có 119c nhưng thực ra kèm ngoại chiện là >140c lận,
tui đang nghiên cứu mua raw rùi chứ đọc mà không đọc đủ thì
🥹
trải nghiệm chán các mom nhờ
------oOo------
Tạ Diêm quyết định đưa Sở Thập Hàm vào phòng mình - nơi duy
nhất hắn thấy an toàn.
Khi dẫn người tới hậu cung, trước mắt hai người hiện ra cảnh
tượng:
Một omega Dị Thể mảnh khảnh mặc trang phục gợi cảm đang
quỳ sấp tư thế trói buộc bên giường, da thịt phản chiếu ánh đèn
mờ ảo.
Sở Thập Hàm: "......"
Tạ Diêm: "......"
Sở Thập Hàm nhướng mày: "Chỉ huy Tạ đêm nay bận rộn thật."
"Thiếu tướng đừng oan uổng ta." Tạ Diêm khẽ ngẩng mắt lên,
ánh mắt lạnh như băng, "Có vẻ khi ta vắng mặt, lũ chuột nhắt lại
muốn nhảy múa trên đầu rồi."
Là một con rồng, cũng là Vương của tất cả Dị Thể, đời tư của Tạ
Diêm luôn bị bọn chúng để ý. Nhất là trong một hai năm đầu đến
tổ chức, Vampire cứ vài ngày lại đưa một omega vào phòng hắn.
Vampire đưa một, Tạ Diêm đánh một.
Cho đến khi tên kia hoàn toàn chịu thua.
Sau khi Vampire mất thế lực, không ai dám đặt chân vào phòng
Tạ Diêm nữa. Nhưng giờ chỉ vắng mặt một thời gian ngắn, đã có
kẻ dám cả gan khiêu khích.
Tạ Diêm liếc nhìn kẻ quỳ dưới đất: "Còn không biến?"
Lời cảnh cáo rõ như ban ngày, nhưng tên Dị Thể kia dường như
quyết liều mạng, không những không đi, mà còn bò đến dưới
chân Tạ Diêm, bắt đầu phát tán pheromone.
Mùi hương nồng nặc khiến Tạ Diêm nhíu mày.
Trong chớp mắt, hắn túm cổ tên Dị Thể ném mạnh ra cửa - thẳng
vào người ai đó đang đứng ngoài hành lang.
Thẩm Dung kêu "ối trời": "Cáo cáo bị đè chết mất!"
Tạ Diêm lạnh lùng liếc nhìn ra ngoài: "Thẩm Dung, đây là thành
quả ngươi quản lý cho ta?"
Trong thời gian Tạ Diêm vắng mặt, hắn đã giao phó mọi công
việc trọng yếu cho con cáo này vì nghĩ nó có chút khôn ngoan.
Nhưng giờ xem ra... cũng chẳng khôn lắm.
"Oan cho tôi quá! Tôi đâu biết lão đại về đột ngột thế này!" Thẩm
Dung giả vờ lấy đuôi lau nước mắt, "Lúc ngài đi, ngày nào tôi
cũng sai người dọn phòng sạch sẽ chờ ngài về. Chắc chắn có kẻ
lợi dụng lúc đó nhét người vào!"
Tạ Diêm khẽ nhíu mày: "Thật sao?"
"Dạ dạ dạ!" Thẩm Dung thò đầu vào, "Lão đại, ngài có muốn
uống rượu tequila không ạ?"
Là Vương của tổ chức, Tạ Diêm có một đặc điểm kỳ lạ: Hắn cực
kỳ ghét pheromone của các omega khác. Chỉ cần ai dám phát tán
mùi hương, không những bị đánh bay mà còn khiến hắn bực bội
cả ngày.
Thường lệ, hắn sẽ uống tequila liên tục, dùng hương rượu nồng
để át đi mùi khó chịu.
Nên vừa ngửi thấy pheromone của tên omega kia, Thẩm Dung đã
biết chuyện không hay. Tạ Diêm không ra tay trừng phạt nặng đã
là may.
Nhưng kỳ lạ thay, hôm nay Tạ Diêm dường như chẳng thiết tha gì
đến tequila. Hắn nhíu mày, quay sang bàn bên cạnh: "Đóng cửa
vào, đừng để mùi hôi lọt vào nữa."
Thẩm Dung vội gật đầu, vừa định đóng sập cửa thì bỗng giật
mình - trong chớp mắt, y nhìn thấy một bóng người đứng sát bên
Tạ Diêm. Và điều kinh ngạc là... Vương của y hoàn toàn không hề
tỏ ra khó chịu.
"Có đúng không nhỉ?"
Thẩm Dung đóng sập cửa với vẻ mặt ngơ ngác.
Tiếng cửa "ầm" vang lên, không gian phòng ngự trở lại tĩnh lặng.
Tạ Diêm lên tiếng trước:
"Hôi." Hắn một tay chống cằm, tay kia giơ về phía Sở Thập Hàm,
"Lại đây."
Sở Thập Hàm nghiêng đầu nhìn hắn, chậm rãi bước tới.
Rồi đột nhiên bị Tạ Diêm ôm chặt vào lòng.
Hắn cúi đầu dụi mặt vào ngực Sở Thập Hàm, giọng nũng nịu: "Vợ
ơi... thơm."
Ôi ca ca đã làm Vương rồi mà vẫn thích làm nũng thế này à?
Sở Thập Hàm nhẹ nhàng vuốt tóc Tạ Diêm: "Thì cứ ngửi em đi."
Ngay lập tức, Tạ Diêm đẩy cậu ngã dúi xuống bàn, mũi hít sâu
vào tuyến thẻ sau gáy.
Sao lại có alpha nào thơm đến thế? Hắn dùng mũi chạm nhẹ vào
tuyến giáp ấm nóng rồi đột ngột cắn mạnh!
"Ưm..." - Không phải chỉ ngửi thôi sao? Vết cắn đỏ thẫm trên cổ
Sở Thập Hàm như muốn rỉ máu, lại bị xé toang thêm lần nữa.
Lượng lớn pheromone gỗ mưa của Tạ Diêm tràn vào cơ thể
alpha.
Có lẽ vừa bị đánh dấu gần đây, lần này Sở Thập Hàm đã quen
hơn. Cậu ôm chặt lấy Tạ Diêm, để hắn thoải mái cắn xé nơi nhạy
cảm nhất.
Tạ Diêm mê tequila. Vừa cắn vừa li3m, đôi sừng rồng từ từ hiện
ra - dấu hiệu cho thấy vị Vương đang... hưng phấn không nhỏ.
Sở Thập Hàm đưa tay lên vuốt nhẹ đôi sừng rồng của Tạ Diêm.
Ngón tay có vết chai sần vì súng ống nhẹ nhàng lướt từ đỉnh
sừng xuống, rồi dùng đầu ngón tay thô ráp cọ nhẹ.
Tạ Diêm chớp mắt, vừa không nhả khỏi vết cắn ở cổ alpha, vừa
kéo một chân Sở Thập Hàm lên cao.
Hiểu ngay ý định của hắn, Sở Thập Hàm quay đầu né tránh: "Tạ
Diêm... để em đi tắm trước đã."
Trên xe, Tạ Diêm đã phóng túng đưa hết mọi thứ vào trong. Sở
Thập Hàm không thích cảm giác ẩm ướt dính dáng đó, cố
nghiêng người tránh.
"Xong việc này, em lại phải tắm lần nữa, phiền," Tạ Diêm nghiêng
đầu, giọng có chút mè nheo, "Chi bằng đợi xong hết rồi tắm ch
ung. Hiện tại... cũng không quá khô*..."
Thực ra Tạ Diêm đã nói dối - Sở Thập Hàm... chưa bao giờ sợ
"khô"* cả.
(*theo tui hiểu kiểu khó vào á, mà dùng chữ 干 = "làm" nên chắc
chơi chữ mà tui k đủ văn để nghe nó hợp lí hơn)
Nhưng may thay, thiếu tướng vốn luôn nghe lời caca. Cậu gật
đầu, dùng bắp chân quấn nhẹ lấy Tạ Diêm: "Vậy nhanh lên."
...
Kết quả chứng minh: Đừng bao giờ bảo alpha "nhanh lên", hậu
quả sẽ rất thảm. Ít nhất là với Sở Thập Hàm.
Lúc cao trào, cậu suýt tin chiếc bàn sẽ sập dưới sức công phá của
Tạ Diêm. Nhưng chẳng thể phân tâm được nữa - mỗi cú hích
mạnh như muốn nghiền nát cậu trước khi phá hủy đồ đạc.
Khi Tạ Diêm giữ lời hứa đưa đi tắm, Sở Thập Hàm lại bị ép vào
tấm gương lớn.
Thiếu tướng nhìn hình ảnh phản chiếu: Bộ quân phục xanh đen
đã rách tả tơi, cúc áo sơ mi biến mất không dấu vết. Làn da lạnh
ngắt lộ ra dưới ánh đèn, điểm xuyết những vết hồng phơn phớt
mới được đóng dấu.
Chỉ huy Tạ chỉnh tề lịch lãm, bộ quân phục màu trắng ánh kim
cao quý và thanh nhã, ngay cả khi quỳ gối xuống, những nếp gấp
trên quân phục vẫn ngay ngắn chỉnh tề, rồi được thu gọn gàng
trong đôi bốt quân dụng, như thể đang làm một việc vô cùng
trang trọng.
Chỉ huy Tạ chỉ huy rất giỏi, hắn kiên nhẫn dạy Thiếu tướng Sở
từng chút một cách làm sạch, đợi đến khi Thiếu tướng Sở thực sự
không chịu nổi nữa, chống tay lên tấm gương lớn muốn nghỉ một
chút, thì Chỉ huy Tạ sẽ tỏ ra rất thất vọng với học sinh hư này, lấy
lý do làm không sạch mà tự mình ra tay.
Rồi Thiếu tướng Sở lại run rẩy dữ dội hơn.
Tạ Diêm thích thú ngắm nhìn Sở Thập Hàm trong tình trạng này,
hắn hứng thú rút ngón tay ra, cọ cọ vào mặt Sở Thập Hàm:
'Dường như không làm sạch được rồi, Sở Thập Hàm, dùng thứ
khác để làm sạch đi.'
Sở Thập Hàm quay đầu đi: 'Cái gì... ừm!'"
Vậy là Thiếu tướng Sở lại bị Chỉ huy Tạ đè lên tấm gương lớn.
Cuối cùng, Tạ Diêm đã làm sạch những chỗ cần làm sạch, nhưng
Sở Thập Hàm lại làm bẩn tấm gương.
...
Suốt năm năm qua, Sở Thập Hàm chưa từng ngủ yên giấc như
thế này - không còn gặp cơn ác mộng chia lìa, cũng không có
những mũi tiêm đột ngột xuyên qua cánh tay.
Chỉ có ca ca.
Cậu đưa tay dò dẫm sang bên cạnh: không có ai.
Sở Thập Hàm bừng tỉnh trong chớp mắt.
Cậu vội vàng ngồi dậy, còn chưa kịp ngoảnh đầu, đã bị Tạ Diêm
ôm từ phía sau: "Ta đây."
Tạ Diêm nói.
Lúc này Sở Thập Hàm mới nhận ra, Tạ Diêm đang đứng bên
giường. Hắn thay một bộ trang phục kiểu quý tộc cổ, có lẽ vừa ra
ngoài không lâu, vừa quay về đã thấy Sở Thập Hàm giật mình
hoảng hốt, liền lập tức cúi người ôm lấy cậu.
Suy nghĩ của Tạ Diêm rất đơn giản: Phải ân cần với người yêu,
đối phương sau khi đánh dấu chắc chắn sẽ rất phụ thuộc vào
mình.
Sở Thập Hàm lần theo bàn tay Tạ Diêm đang ôm mình. Tạ Diêm
không đeo găng tay, từng ngón tay thon dài như ngọc. Sở Thập
Hàm đoán được hắn vừa làm gì: "Tay anh ổn rồi?"
"Ta đã nói là không sao." Tạ Diêm cọ cọ vào mặt Sở Thập Hàm,
"Có chuyện là với người khác."
Sở Thập Hàm hiểu ngay "người khác" đó là ai: "Em muốn gặp
Vampire."
Tình trạng thảm hại hiện tại của Vampire, Tạ Diêm cho rằng
không thích hợp để Sở Thập Hàm nhìn thấy.
"Nói mới nhớ, sao em lại biết Vampire thế?" Tạ Diêm đặt cằm lên
vai Sở Thập Hàm, "Thiếu tướng Sở lấy tin tức từ đâu vậy?"
Đây rõ ràng là từ chối. Sở Thập Hàm hơi nhíu mày: "Không phải
tin tức, lúc anh chưa mất trí nhớ, em từng gặp hắn."
"Chưa mất trí nhớ?"
Sở Thập Hàm nghiêng đầu nhìn Tạ Diêm: "Em đã nói rồi, trước
đây anh là bạn trai của em."
Tạ Diêm gật đầu, tỏ ra rất thấu hiểu: "Ta biết rồi, ta chỉ thích
mình em thôi."
"......" Sở Thập Hàm cảm thấy Tạ Diêm dường như không thực sự
hiểu, lại dùng giọng điệu dỗ dành trẻ con với mình, "Đợi đến khi
anh nhớ lại..."
"Ta sẽ không hối hận đâu." Tạ Diêm tiếp tục dụi dụi vào tai Sở
Thập Hàm, "Ta sẽ không đi tìm bạn tình nào khác đâu."
Sở Thập Hàm: "......"
Đôi mắt vàng của Tạ Diêm chớp một cái, cảm nhận được sự hoài
nghi từ người trước mặt, liền nói: "Nếu em không tin, ta có thể
đánh dấu em vĩnh viễn."
Sở Thập Hàm khẽ nhướng mày: "Em là alpha."
"Ta là rồng," Tạ Diêm đáp lời, "Rồng có cách đánh dấu bạn đời
riêng, không liên quan gì đến alpha. Một khi đã đánh dấu, ta
tuyệt đối không phản bội."
Hắn sẽ bài xích mọi mùi pheromone ngoài bạn đời, kỳ nhạy cảm
chỉ có thể trải qua cùng người ấy, trên người bạn đời sẽ toát ra
mùi hương đặc trưng của hắn - đó chính là dấu hiệu lãnh địa
riêng của loài rồng.
Họ sẽ đồng hành, nương tựa vào nhau cho đến khi chết.
Sở Thập Hàm chợt hiểu ra, lý do Tạ Diêm đắm đuối mùi rượu
tequila là vì suýt nữa đã hoàn toàn đánh dấu mình: "Đánh dấu
kiểu gì? Cứ... làm mãi à?"
Tạ Diêm lại bật cười: "Truyền pheromone và mùi hương, cắn
tuyến thể cũng được, làm cũng được, nhưng đều quá chậm."
Một con rồng gần như thức tỉnh hoàn toàn đã tìm ra cách nhanh
hơn.
Sở Thập Hàm có linh cảm không lành: "Anh..."
Tạ Diêm ôm lấy Sở Thập Hàm, dùng đầu ngón tay chạm nhẹ vào
bụng cậu: "Giống như kết hợp AO, chỉ cần ở đây... tạo nút thắt..."
Lần này Sở Thập Hàm nhắc lại rõ ràng: "Em là alpha."
Bị thành nút thắt bên trong một alpha, chắc cậu sẽ chết mất.
"Sẽ không có vấn đề gì đâu," Tạ Diêm tỏ ra rất hứng thú với việc
này, "Kỹ thuật của ta rất tốt."
Sở Thập Hàm mặt lạnh từ chối con rồng tự nhận "kỹ thuật tốt".
"Không gặp Vampire," Sở Thập Hàm lui một bước, "Nhưng tướng
lĩnh Đế quốc và sĩ quan cũng ở đó phải không?"
"Đại khái vậy." Tạ Diêm nhìn Sở Thập Hàm đầy ẩn ý, "Em muốn
cứu họ? Ta không thích bị phản bội..."
Sở Thập Hàm ngắt lời: "Anh định làm gì?"
Tạ Diêm nghe vậy khẽ nheo mắt, buông Sở Thập Hàm ra, nhưng
ngay lập tức bị cậu nắm lấy tay. Hắn nhìn xuống bàn tay đang
đan vào nhau, rồi siết chặt hơn:
"Tất nhiên là... khiến Đế quốc và Liên minh phải đảo điên."
P.S: lúc đầu tui có báo là bộ này khoảng 120c tại lúc tìm chiện
trên qt chỉ có 119c nhưng thực ra kèm ngoại chiện là >140c lận,
tui đang nghiên cứu mua raw rùi chứ đọc mà không đọc đủ thì
🥹
trải nghiệm chán các mom nhờ
------oOo------
Bình luận (0)
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
Chưa có bình luận nào cho truyện này. Hãy là người đầu tiên bình luận!