Chương 13

Lỡ Chạm Huynh Đệ Tốt Của Bạn Trai Thì Phải Làm Sao? Họa Lâu Phi Hồng
8 lượt xem Cập nhật: 4 days ago
Nguồn: metruyenyy.xyz
"Mẹ kiếp, con quái vật nhỏ đó lại đánh bại người của lão rồi, đúng
là đồ bạc tình..."
"Không kiểm soát được người, thì dùng thứ khác mà kiểm soát..."
"Ý là..."
"Đảm bảo sẽ có một con chó ngoan ngoãn."
......
Tạ Diêm giẫm phải vũng máu nhớp nháp dưới chân. Cảnh tượng
trước mắt kỳ lạ trùng khớp với lần đầu gặp Sở Thập Hàm. Hắn
lạnh lùng liếc nhìn, nhận lấy chiếc vòng cổ: "Muốn đeo thứ này?"
Sở Thập Hàm gật đầu.
Một giọt máu từ vết thương trên má Tạ Diêm lăn xuống. Hắn bỏ
qua, chỉ im lặng quan sát Sở Thập Hàm: chàng trai trước mặt vốn
mang dáng vẻ ngang ngược, đôi mắt đỏ hung dữ, giờ lại cúi gằm,
thậm chí không dám ngẩng lên nhìn thẳng.
Một lúc lâu sau, Tạ Diêm mới lên tiếng: "Cậu biết vòng cổ là để
đeo cho cái gì không?"
Sở Thập Hàm khẽ rung mi mắt, không đáp.
"Trước giờ đeo bao nhiêu lần rồi?" Tạ Diêm quan sát biểu cảm
của cậu. "Ai đeo cho cậu?"
"Không có ai cả." Sở Thập Hàm ngập ngừng, thành thật trả lời,
"Họ không thể tới gần tôi."
Tạ Diêm dùng đầu ngón tay xoa nhẹ chiếc vòng cổ - hiểu ý là, có
người muốn đeo, nhưng không thể lại gần, nên chưa từng thành.
"Vậy tôi đeo được?"
Sở Thập Hàm: "Được."
Hai người nhìn nhau hồi lâu, cuối cùng Tạ Diêm khẽ cười: "Lại
đây."
Sở Thập Hàm bước tới.
Tạ Diêm ôm lấy Sở Thập Hàm, chiếc vòng cổ bằng sắt lạnh giá
chạm vào làn da ấm áp mềm mại. Hắn không vội đeo ngay, mà
để món đồ kim loại lạnh lẽo đó lướt nhẹ trên da thịt: "Thật sự
muốn đeo?"
Sở Thập Hàm ngoan ngoãn đứng im.
"Nếu tôi nói tôi không giận thì sao?" Tạ Diêm dùng vòng cổ khẽ
nâng cằm. "Vẫn muốn đeo à?"
"Nếu anh không muốn tôi làm anh bị thương."
"Lo cho tôi đến thế sao?" Tạ Diêm nhìn cậu ta đầy suy tư.
"Nhưng tôi đâu có sợ..."
"Lắm lời." Sở Thập Hàm liếc Tạ Diêm một cái. "Đeo đi."
Chà, vẫn còn chút hung hăng.
Tạ Diêm cúi mắt, nắm lấy vòng cổ luồn vào cổ họng trắng nõn.
Khi khóa đóng lại, mùi tequila hoàn toàn biến mất. Hắn thất vọng
dùng đốt ngón tay gõ nhẹ vào vòng cổ: "Xong rồi."
Sở Thập Hàm gật đầu, quay sang đưa cho Tạ Diêm một chiếc
điều khiển nhỏ cỡ chìa khóa: "Nhấn nút đỏ sẽ có dòng điện."
Tạ Diêm dùng ngón tay lướt nhẹ quanh mép nút bấm: "Có đau
không?"
Sở Thập Hàm chưa từng đeo bao giờ - những kẻ trước đây muốn
đeo cho cậu có lẽ đã mục xương dưới mồ. Cậu bình thản suy
đoán: "Chắc có?"
"Vậy thì tôi sẽ không dùng đâu." Tạ Diêm bỏ điều khiển vào túi
áo, giọng điệu nhẹ nhàng: "Không nỡ để cậu đau đâu, bạn học
Tiểu Sở."
Sở Thập Hàm vốn đã quen với kiểu "gặp người nói tiếng người,
gặp quỷ nói tiếng quỷ" của Tạ Diêm, nhưng khi nghe hai chữ
"Tiểu Sở", cậu vẫn không kìm được mà nhìn thẳng vào hắn.
"Nhìn tôi làm gì?" Tạ Diêm chỉ vào vết máu trên mặt, "Mặt tôi
hỏng rồi à? Vậy thì cậu phải chịu trách nhiệm đấy."
"Không." Sở Thập Hàm nhìn những giọt máu lăn trên gò má Tạ
Diêm - những vệt đỏ ấy càng tô điểm cho khuôn mặt hắn thêm
phần mê hoặc, nốt ruồi nhỏ bên khóe mắt càng tăng thêm vẻ
diễm lệ. "Vẫn đẹp như thường."
...Chẳng lẽ cậu ta đối xử tốt với mình chỉ vì thích khuôn mặt này?
Tạ Diêm cúi đầu, lấy ra một chiếc khăn tay lụa: "Ừm... Không rõ
vết máu ở đâu, cậu lau giúp tôi nhé?"
Sở Thập Hàm gật đầu, khẽ nghiêng người lại gần.
Chiếc khăn mềm mại chạm nhẹ lên gò má Tạ Diêm. Cậu cẩn thận
lau đi vệt máu đỏ như đang nâng niu một bảo vật vô giá.
Tạ Diêm: ...Lại càng khẳng định, Sở Thập Hàm cực kỳ thích
khuôn mặt mình.
Không đợi lâu, khi Sở Thập Hàm vừa cất khăn đi, Tạ Diêm lập tức
dắt cậu xuống lầu.
Khách sạn tối om như một chiếc lồng kinh dị, những góc khuất
đen kịt tựa hồ có thứ gì đó đang giương nanh múa vuốt.
"Tất cả mọi người trong khách sạn đều biến mất," Tạ Diêm kiểm
tra cơ chế khóa cửa chính, "Cửa bị khóa chặt, có người đang cố
tình nhắm vào chúng ta."
Sở Thập Hàm rút từ ba lô ra một khẩu súng cắt siêu nhỏ, chĩa
thẳng về phía cánh cửa lớn.
Tia lửa cắt va vào cửa phát ra tiếng "xèo xèo", nhưng ổ khóa làm
từ vật liệu lạ vẫn không hề suy chuyển.
Sở Thập Hàm nhíu mày, định tăng cường độ súng cắt.
"Đừng động." Tạ Diêm đột ngột nắm lấy tay cậu, tắt súng,
"Ngước lên."
Sở Thập Hàm giật mình, lập tức bất động, khẽ ngẩng đầu.
Cả trần nhà chi chít những thú vật biến dị rắn, dày đặc đến mức
nhìn thôi đã dựng tóc gáy.
"Suỵt." Tạ Diêm thì thầm, "Chúng bị thu hút bởi tiếng súng. Lợi
dụng lúc chúng mất phương hướng, ta đi ngay."
Sở Thập Hàm gật đầu. Tạ Diêm nhặt vội chiếc cốc trên bàn ném
sang phía đối diện. Khi cả đàn quái vật ào tới, hai người lập tức
phi ngược hướng.
"Chắc chắn Vương Xà đang điều khiển lũ này. Muốn diệt giặc phải
bắt chúa -" Tạ Diêm vừa chạy vừa quan sát hướng di chuyển của
đàn rắn.
Tạ Diêm lặng lẽ di chuyển về phía Vương Xà.
Nhà bếp khách sạn rộng mênh mông, cửa đang mở toang hoác.
Hắn áp sát tường từ từ rồi đột ngột xoay người lao vào, mắt
nhanh chóng quét qua không gian - đống đồ đạc lộn xộn là nơi
ẩn nấp lý tưởng.
Nhưng kích thước Vương Xà quá lớn, nếu ở đây hẳn đã bị phát
hiện ngay.
Tạ Diêm trầm mặt, giơ tay kéo người phía sau: "Một đôi Vương
Xà đực cái, nhà bếp chật không chứa nổi. Chúng ta nên..."
Giọng hắn đột ngột tắt lịm.
Phía sau không một tiếng đáp. Bàn tay Tạ Diêm chạm phải thứ da
lạnh ẩm ướt đầy vảy sần sùi khiến lưng dựng tóc gáy.
Trong tích tắc, lực tinh thần của Tạ Diêm và Vương Xà đụng độ
kinh hoàng! Mùi mưa gỗ bùng nổ khắp không gian!
Một con Vương Xà đực!
"Ầm!" Chiếc đuôi khổng lồ quét tới như vũ bão!
Tạ Diêm né tránh thần tốc bằng cú lăn người. Đôi mắt hình khe
dọc phát sáng trong bóng tối như ma quỷ, Vương Xà há mồm
phun phì phì, lưỡi rắn rung lên những tiếng "xèo xèo".
Nó đang khiêu khích.
Máu chiến trong Tạ Diêm sôi sục. Hắn đứng dậy vặn cổ tay, lưỡi
dao năng lượng bật sáng rực rỡ giữa đêm đen.
"Khiêu chiến ư? Đọ sức xem nào."
....
Sở Thập Hàm giáng chân trời giáng xuống đầu con Vương Xà cái,
lưỡi dao năng lượng xuyên thủng huyệt thất tấn. Đôi mắt trắng
dã của nó trợn ngược đầy bất mãn trước khi tắt lịm.
Cậu rút dao ra, lau vệt máu dính trên lưỡi với vẻ ghê tởm, định
xoay người chạy về phía Tạ Diêm.
"Dừng lại." Giọng nói lạnh lùng phía sau khiến hắn quay đầu. Kẻ
đứng đó chính là lễ tân đã đăng ký phòng cho họ chiều nay -
"Mày là tên đồng bọn Bạch Cẩn An nói đến phải không?"
Sở Thập Hàm khẽ siết chặt tay cầm dao, ánh mắt băng giá.
"Đúng như Bạch Cẩn An mô tả, tính tình quái gở." Người đàn ông
trung niên bước tới ngồi xổm, tay vuốt v e lớp da rắn đã nguội
lạnh: "Một con Vương Xà quý giá thế này... Thật đáng tiếc. Sao
nỡ lòng giết nó?"
"Ghê tởm." Sở Thập Hàm nhìn xác chết bằng ánh mắt vô hồn:
"Muốn giết thì giết."
"Phá hoại kế hoạch của tao..." Gã đứng dậy, nhìn hắn với vẻ
khinh miệt: "Từ giờ không cần mày nhúng tay nữa. Tao có cách
đối phó Tạ Diêm."
Giọng Sở Thập Hàm lạnh như băng: "Mày nghĩ một con Vương Xà
đực làm gì nổi Tạ Diêm?"
"Dĩ nhiên là không." Gã ta cười gằn, tay mân mê lớp nhớt lạnh
trên da rắn: "Rắn vốn có hai... Tao quên nói - con Vương Xà đực
kia có tới hai con cái."
"........"
------oOo------
Bình luận (0)
Vui lòng đăng nhập để bình luận.

Chưa có bình luận nào cho truyện này. Hãy là người đầu tiên bình luận!

Cài đặt hiển thị