Chương 23
Lỡ Chạm Huynh Đệ Tốt Của Bạn Trai Thì Phải Làm Sao?
Họa Lâu Phi Hồng
8 lượt xem
Cập nhật: 3 days ago
Nguồn: metruyenyy.xyz
Học viện quân sự chìm vào tĩnh lặng trong màn đêm, chỉ còn
ngọn gió nửa đêm khẽ lay động tổ chim đang ngủ.
Một tiếng động rất nhỏ vang lên khi cửa mở. Sở Thập Hàm không
bật đèn, tay ném mấy tinh thể biến dị thú lên kệ giày ở lối vào.
Một vệt máu loang trên gương mặt, Sở Thập Hàm bất cẩn dùng
tay quệt đi, quay sang bàn uống nước.
Rồi đột nhiên, cậu vấp phải đôi chân dài duỗi thẳng, ngã nhào
xuống ghế sofa.
Chính xác hơn là ngã vào lòng một người.
Tạ Diêm bị đạp trúng chân cũng chẳng bận tâm, một tay ôm lấy
eo người trong lòng, tay kia với lên bật đèn ngủ: "Về rồi à?"
Sở Thập Hàm hơi nhíu mày: "Sao chưa ngủ?"
"Không phải bảo tôi 'đợi cậu về' sao?" Dưới ánh đèn mờ, Tạ Diêm
chợt nhận ra vệt máu trên mặt Sở Thập Hàm. Hắn vô thức dùng
ngón cái lau đi.
Sở Thập Hàm né tránh.
Lần đầu tiên Tạ Diêm nhíu mày. Máu trên tay là của Sở Thập
Hàm, hắn phát hiện một vết thương nhỏ: "Bị thương rồi? Trong
nhà có hộp cứu thương không?"
"Không cần." Sở Thập Hàm chống tay đứng dậy khỏi người hắn:
"Loại vết thương này, thuốc còn chưa kịp lấy ra đã lành rồi."
Tạ Diêm siết chặt tay đang đặt trên eo Sở Thập Hàm, ép cậu ngồi
xuống trở lại. Gương mặt hắn không biểu lộ gì, nhưng trong mắt
đã lộ chút bất mãn: "Cậu đi làm nhiệm vụ săn tiền thưởng?"
Sở Thập Hàm bị ép ngồi trong lòng Tạ Diêm, cậu cúi mắt nhìn
biểu cảm của hắn một lúc, rồi thành thật trả lời: "Ừ."
Nét mặt Tạ Diêm hơi dịu lại, hắn tháo lưỡi dao năng lượng trên
thắt lưng Sở Thập Hàm, tùy ý ném lên bàn trà: "Tôi nhớ mình
vừa mới trả lương cho tiểu bảo tiêu của tôi không lâu trước đây."
Sở Thập Hàm nói khẽ: "Không đủ."
Tạ Diêm hơi nghi hoặc - 10.000 năng lượng tệ, ngay cả với những
công tử nhà giàu ở học viện quân sự cũng là một khoản không
nhỏ. Sao Sở Thập Hàm có thể tiêu nhanh thế?
Hắn cho rằng cậu đang đánh giá quá cao giá trị quần áo của
mình: "Đồ của tôi không đắt như cậu nghĩ đâu, không cần phải..."
Sở Thập Hàm ngắt lời: "Không đắt, nhưng vẫn không đủ."
Tạ Diêm giật mình, quan sát một lúc rồi thận trọng hỏi: "Trên
người cậu còn bao nhiêu tiền?"
Sở Thập Hàm cũng im lặng hồi lâu, cuối cùng dưới ánh mắt dò
xét của Tạ Diêm, cậu thú nhận: "Hai trăm năm mươi tệ... một
hào tám xu."
Tạ Diêm đờ người ra một giây.
Sở Thập Hàm nghiêm túc bổ sung: "Tôi có thể kiếm thêm, sẽ
không bỏ nuôi anh."
"......" Tạ Diêm do dự hỏi: "Cậu có thói quen xấu gì không?" Sở
Thập Hàm không giống kiểu người sa đọa vào cờ bạc hay gái gú
đến mức rỗng túi.
Sở Thập Hàm nhìn hắn không chút biểu cảm: "Không."
"Thế tiền dùng vào việc gì?"
Sở Thập Hàm im lặng một lúc, rồi nói: "Khám nghiệm ở bệnh viện
ngầm, 5000 năng lượng tệ."
Quả nhiên là bệnh viện chặt chém.
"5000 tệ còn lại đâu?"
Sở Thập Hàm hạ giọng: "Mã số định danh, mỗi tuần 10000 tệ."
"...?" Tạ Diêm lặp lại: "Mỗi tuần?"
Ừ
"Ừ." Sở Thập Hàm giải thích: "Kiểu như hình thức thuê mượn."
"...... Thì ra ở khu 13 làm gian thương lại kiếm được nhiều tiền
như vậy," Tạ Diêm khẽ chế nhạo, "đúng là cơ hội kinh doanh bất
ngờ."
Sở Thập Hàm có lẽ cũng nhận ra Tạ Diêm không vui, nghiêng đầu
suy nghĩ một chút rồi nói với vẻ mặt vô cảm: "Đừng lo, tôi kiếm
được tiền."
"Sở Thập Hàm có phải tên thật của cậu không?" Tạ Diêm đột
ngột hỏi. Nếu mã định danh là mua được, vậy cái tên này cũng
chưa chắc là thật.
Sở Thập Hàm gật đầu: "Không dùng tên thật 3000 tệ, dùng tên
thật đắt hơn 2000."
"......" Tạ Diêm trợn mắt, "Dù tên cậu nghe hay thật đấy, nhưng
sao cứ phải dùng tên thật?"
Sở Thập Hàm hơi nghiêng người về phía Tạ Diêm, thu ngắn
khoảng cách giữa hai người: "Để người khác có thể gọi đúng tên
tôi."
Có phải ảo giác không? Tạ Diêm cảm thấy Sở Thập Hàm dường
như hơi vui vì được khen tên. Hắn cố gắng hiểu cái logic kỳ quặc
của cậu một lúc, cuối cùng chỉ biết thở dài bất lực: "Dạo này
đừng nhận nhiệm vụ săn tiền thưởng nữa."
Sở Thập Hàm nhìn chằm chằm vào Tạ Diêm.
Tạ Diêm nói: "Kỳ nhạy cảm của tôi sắp đến rồi."
Sở Thập Hàm hiểu ra, hỏi lại: "Cần tôi giúp?"
"......" Tạ Diêm cảm thấy hình tượng của mình trong mắt Sở Thập
Hàm đang lung lay nguy hiểm, "Ý tôi là, cậu đi nhận nhiệm vụ
săn tiền thưởng một mình quá nguy hiểm. Đợi kỳ nhạy cảm của
tôi qua đi, tôi sẽ đi cùng cậu."
Sở Thập Hàm cúi mắt: "Không phải nói tôi nuôi anh sao?"
"Ừ, tiền cậu kiếm sẽ nuôi tôi," Tạ Diêm không nhịn được cười,
"Còn tiền tôi kiếm, sẽ nuôi cậu."
......
Vì 250 tệ 1 hào 8 xu khó lòng đủ chi tiêu cho kỳ nhạy cảm của Tạ
Diêm, hắn đành tranh thủ giờ học ở học viện quân sự để tìm Yên
Nhất Chu.
Chưa kịp bước vào lớp A, hắn đã bị chặn lại.
Tạ Diêm nửa cười nửa không nhìn viên lớp trưởng đang chắn
cửa.
Lớp trưởng liếc nhìn vào trong lớp, quay lại nói với Tạ Diêm: "Xin
lỗi Tạ Diêm, chỗ ngồi của cậu đã có người rồi."
Tạ Diêm không cần đoán cũng biết đó là ai. Hắn lướt mắt nhìn về
phía chỗ ngồi quen thuộc của mình - quả nhiên thấy Bạch... à
không, là Tạ Cẩn An đang ngồi đó.
"Tôi chưa từng nghe nói học viện quân sự can thiệp vào mâu
thuẫn gia đình của học viên." Tạ Diêm khẽ cười nói, "Bởi ở đây,
nghèo hay giàu đều phải được đối xử công bằng, không phải
sao?"
Lớp trưởng cúi đầu: "Có phải hay không, cựu thiếu gia Tạ gia hẳn
phải rõ hơn ai hết."
"Xem ra là Tạ Mục đã nhúng tay vào." Tạ Diêm lập tức đoán ra,
"Nhưng ông ta không có quyền đuổi học tôi."
"Lớp A thêm một người, tất nhiên lớp D sẽ bớt một người." Có
người trong lớp lớn tiếng chế nhạo, "Đã không còn là thiếu gia Tạ
gia nữa, thì nên về đúng chỗ của mình."
Tạ Diêm khẽ cười lạnh: "Giọng nói này nghe quen quá, hình như
không lâu trước còn lẽo đẽo xin vào đội của tôi. Khuyên chân
thành, khi chưa rõ mình bao nhiêu cân lượng thì đừng nên kết
thù. Mong rằng lần diễn tập tới cậu sẽ không thua quá thảm."
Cả lớp im phăng phắc.
Nếu người khác nói câu này sẽ bị cho là kiêu ngạo, nhưng khi Tạ
Diêm phát ngôn, đó là sự tự tin có cơ sở. Chỉ đến lúc này, mọi
người mới chợt nhớ ra rằng Tạ Diêm dù mất đi thân phận thiếu
gia, hắn vẫn là một alpha cấp S.
Chỉ là Tạ Diêm luôn giữ nụ cười xa cách, khiến người ta quên mất
bản tính tấn công mãnh liệt của một alpha cao cấp.
Tạ Diêm cũng chẳng buồn tranh cãi thêm. Kỳ nhạy cảm sắp đến
khiến tâm trạng hắn không tốt, sự kiên nhẫn cũng vơi đi đáng kể.
"Lúc Yên Nhất Chu tới, bảo cậu ấy đến gặp tôi." Ném lại câu nói
đó, Tạ Diêm không thèm nhìn lại lớp A lần nữa, quay lưng bỏ đi.
...
Khi Tạ Diêm bước vào lớp D, tiếng ồn ào đột nhiên tắt lịm.
Những tiếng thì thầm nhanh chóng lan truyền khắp phòng.
Tạ Diêm không để ý. Hắn quét mắt nhìn quanh, cuối cùng dừng
lại ở dãy bàn góc lớp.
Ở đó có một chàng trai tóc đen mắt đỏ đang đeo vòng cổ ngồi
im. Có vẻ vì tối qua về ký túc xá muộn, Sở Thập Hàm đang nhắm
mắt nghỉ ngơi trên bàn.
Hoàn toàn đúng phong thái của một học sinh cá biệt.
"Tạ Diêm..." Lớp trưởng lớp D - một cô gái buộc tóc đuôi ngựa - e
dè nói, giọng run rẩy trước đám học sinh cá biệt, "Cậu muốn ngồi
đâu? Chỉ còn hai chỗ trống thôi, một là chỗ cũ của Tạ Cẩn An, hai
là..."
Tạ Diêm đi thẳng tới chỗ Sở Thập Hàm.
Khoảnh khắc hắn chuẩn bị ngồi xuống, Sở Thập Hàm đột ngột giơ
tay nắm lấy cánh tay Tạ Diêm kéo mạnh xuống!
Tạ Diêm mất thăng bằng, cũng chẳng khách khí gì mà đè vai Sở
Thập Hàm đánh trả.
Sở Thập Hàm nhíu mày, ngẩng đầu lên với vẻ khó chịu rồi giơ
nắm đấm về phía hắn.
Tạ Diêm chạm mắt với đôi đồng tử đỏ thẫm.
Ngay khoảnh khắc ấy, Sở Thập Hàm hơi mở mắt, bản năng buông
lỏng tay. Tạ Diêm không kịp thu lực, cứ thế đè vai Sở Thập Hàm
ấn mạnh xuống.
"Rầm!" Bàn ghế đổ nghiêng ngả. Tạ Diêm nửa người đè lên Sở
Thập Hàm, một tay trong hỗn loạn vẫn kịp đỡ lấy eo người dưới
thân.
Tạ Diêm thấy Sở Thập Hàm nhìn mình chằm chằm, khẽ chớp mắt
rồi quay đầu đi, giấu đi vệt hồng thoáng hiện trên gương mặt.
Cả lớp im lặng chứng kiến cảnh tượng.
"Tách!" Tiếng chụp ảnh của ai đó vang lên.
...
Tiết Lý thuyết Quân sự Liên Tinh do một đại tá đầu trọc giảng
dạy. Tạ Diêm thuộc sách giáo trình như lòng bàn tay, chẳng buồn
nghe, chỉ chống cằm ngắm nghía cái đầu tròn bóng loáng đến
mức ruồi cũng không đậu nổi của vị đại tá.
"Trên người anh có mùi thông tin tố gỗ mưa." Sở Thập Hàm
không ngủ nữa, khẽ nói, "Kỳ nhạy cảm đến rồi?"
"Chưa," Tạ Diêm thu lại ánh mắt, giọng nhẹ nhàng, "Vừa đánh
nhau với cậu, lộ ra chút thôi."
Sở Thập Hàm cúi mắt im lặng một lát, giọng trầm xuống: "Tôi
không biết là anh."
"Không trách cậu," Tạ Diêm khẽ cười, "Vừa hình như có người
chụp ảnh, chắc trên diễn đàn trường lại xôn xao rồi."
Sở Thập Hàm, với tư cách là người duy nhất trong hai có thiết bị
liên lạc, mở diễn đàn trường và nhấn vào bài đăng hot nhất.
Rồi Tạ Diêm thấy biểu cảm của Sở Thập Hàm trở nên kỳ lạ.
Tạ Diêm: "? Nói gì vậy?"
Sở Thập Hàm qua loa: "Không có gì."
Tạ Diêm nhướng mày, giật lấy thiết bị từ tay Sở Thập Hàm, liếc
nhìn màn hình:
"Cảnh tượng chấn động! Tạ Diêm và Sở Thập Hàm như thế này
rốt cuộc là vì sao?"
1L Chủ thớt: Mọi người xem tôi chụp được gì này? K1ch thích
quá!
2L My xp is niche: Ơ đệt, hai thằng nào đây? Chà chà, body thế
này, dù không rõ mặt nhưng chắc chắn là hai cực phẩm rồi. Tư
thế bá đạo thế, định làm chuyện ấy giữa lớp à?
3L Thủy trử đại nga: Lầu trên mắt bị hành à? Tiêu đề chủ thread
ghi rõ là Tạ Diêm và Sở Thập Hàm còn gì!
4L Đọc truyện nửa chừng: Hả? Tạ Diêm và Sở Thập Hàm làm
chuyện ấy rồi?
5L 500 bài tập combat mỗi ngày: 4L với 2L đi khám mắt chung đi.
Hai người này đang đánh nhau rõ rành rành ra kia kìa.
6L Giang Đại Thiếu Thiếu Thiếu: Nhìn tư thế này là biết Tạ Diêm
thắng rồi. Cái gọi là "Sát Thần" Sở Thập Hàm cũng chỉ có vậy
thôi.
7L Máy b chn đ** Anti-Đế Quốc: Đm! Rõ ràng là Tạ Diêm lúc
Sở Thập Hàm ngủ say đánh lén! Biết ngay mà, người Đế quốc
toàn đồ hèn hạ!
8L Không Biết Đặt Tên Gì: Tôi xác nhận! Đúng như 7L nói! À mà
7L là học sinh lớp D đúng không?
9L My xp is niche: Chỉ có mình tôi thấy hai người này đáng ship
không?
10L Không Biết Đặt Tên Gì: Bạn không đơn độc đâu... Tôi vừa
thấy hai người họ đang lén nói chuyện riêng, cảm giác quan hệ
khá thân thiết.
11L Máy b chn đ** Anti-Đế Quốc: Hay là hai người cũng nên
đăng ký đi khám mắt luôn đi? Đánh nhau như thế mà còn ship
được, có vấn đề gì không...#&?%...*
"..." Tạ Diêm khẽ cười, "'Làm chuyện ấy'? Không ai biết chúng ta
đều là alpha sao?"
Sở Thập Hàm biểu cảm càng kỳ lạ hơn, ánh mắt đảo qua Tạ
Diêm, ngắm nghía một lúc rồi đột nhiên khẽ nhếch môi: "Đồ cổ
hủ."
Tạ Diêm: "...?"
------oOo------
Học viện quân sự chìm vào tĩnh lặng trong màn đêm, chỉ còn
ngọn gió nửa đêm khẽ lay động tổ chim đang ngủ.
Một tiếng động rất nhỏ vang lên khi cửa mở. Sở Thập Hàm không
bật đèn, tay ném mấy tinh thể biến dị thú lên kệ giày ở lối vào.
Một vệt máu loang trên gương mặt, Sở Thập Hàm bất cẩn dùng
tay quệt đi, quay sang bàn uống nước.
Rồi đột nhiên, cậu vấp phải đôi chân dài duỗi thẳng, ngã nhào
xuống ghế sofa.
Chính xác hơn là ngã vào lòng một người.
Tạ Diêm bị đạp trúng chân cũng chẳng bận tâm, một tay ôm lấy
eo người trong lòng, tay kia với lên bật đèn ngủ: "Về rồi à?"
Sở Thập Hàm hơi nhíu mày: "Sao chưa ngủ?"
"Không phải bảo tôi 'đợi cậu về' sao?" Dưới ánh đèn mờ, Tạ Diêm
chợt nhận ra vệt máu trên mặt Sở Thập Hàm. Hắn vô thức dùng
ngón cái lau đi.
Sở Thập Hàm né tránh.
Lần đầu tiên Tạ Diêm nhíu mày. Máu trên tay là của Sở Thập
Hàm, hắn phát hiện một vết thương nhỏ: "Bị thương rồi? Trong
nhà có hộp cứu thương không?"
"Không cần." Sở Thập Hàm chống tay đứng dậy khỏi người hắn:
"Loại vết thương này, thuốc còn chưa kịp lấy ra đã lành rồi."
Tạ Diêm siết chặt tay đang đặt trên eo Sở Thập Hàm, ép cậu ngồi
xuống trở lại. Gương mặt hắn không biểu lộ gì, nhưng trong mắt
đã lộ chút bất mãn: "Cậu đi làm nhiệm vụ săn tiền thưởng?"
Sở Thập Hàm bị ép ngồi trong lòng Tạ Diêm, cậu cúi mắt nhìn
biểu cảm của hắn một lúc, rồi thành thật trả lời: "Ừ."
Nét mặt Tạ Diêm hơi dịu lại, hắn tháo lưỡi dao năng lượng trên
thắt lưng Sở Thập Hàm, tùy ý ném lên bàn trà: "Tôi nhớ mình
vừa mới trả lương cho tiểu bảo tiêu của tôi không lâu trước đây."
Sở Thập Hàm nói khẽ: "Không đủ."
Tạ Diêm hơi nghi hoặc - 10.000 năng lượng tệ, ngay cả với những
công tử nhà giàu ở học viện quân sự cũng là một khoản không
nhỏ. Sao Sở Thập Hàm có thể tiêu nhanh thế?
Hắn cho rằng cậu đang đánh giá quá cao giá trị quần áo của
mình: "Đồ của tôi không đắt như cậu nghĩ đâu, không cần phải..."
Sở Thập Hàm ngắt lời: "Không đắt, nhưng vẫn không đủ."
Tạ Diêm giật mình, quan sát một lúc rồi thận trọng hỏi: "Trên
người cậu còn bao nhiêu tiền?"
Sở Thập Hàm cũng im lặng hồi lâu, cuối cùng dưới ánh mắt dò
xét của Tạ Diêm, cậu thú nhận: "Hai trăm năm mươi tệ... một
hào tám xu."
Tạ Diêm đờ người ra một giây.
Sở Thập Hàm nghiêm túc bổ sung: "Tôi có thể kiếm thêm, sẽ
không bỏ nuôi anh."
"......" Tạ Diêm do dự hỏi: "Cậu có thói quen xấu gì không?" Sở
Thập Hàm không giống kiểu người sa đọa vào cờ bạc hay gái gú
đến mức rỗng túi.
Sở Thập Hàm nhìn hắn không chút biểu cảm: "Không."
"Thế tiền dùng vào việc gì?"
Sở Thập Hàm im lặng một lúc, rồi nói: "Khám nghiệm ở bệnh viện
ngầm, 5000 năng lượng tệ."
Quả nhiên là bệnh viện chặt chém.
"5000 tệ còn lại đâu?"
Sở Thập Hàm hạ giọng: "Mã số định danh, mỗi tuần 10000 tệ."
"...?" Tạ Diêm lặp lại: "Mỗi tuần?"
Ừ
"Ừ." Sở Thập Hàm giải thích: "Kiểu như hình thức thuê mượn."
"...... Thì ra ở khu 13 làm gian thương lại kiếm được nhiều tiền
như vậy," Tạ Diêm khẽ chế nhạo, "đúng là cơ hội kinh doanh bất
ngờ."
Sở Thập Hàm có lẽ cũng nhận ra Tạ Diêm không vui, nghiêng đầu
suy nghĩ một chút rồi nói với vẻ mặt vô cảm: "Đừng lo, tôi kiếm
được tiền."
"Sở Thập Hàm có phải tên thật của cậu không?" Tạ Diêm đột
ngột hỏi. Nếu mã định danh là mua được, vậy cái tên này cũng
chưa chắc là thật.
Sở Thập Hàm gật đầu: "Không dùng tên thật 3000 tệ, dùng tên
thật đắt hơn 2000."
"......" Tạ Diêm trợn mắt, "Dù tên cậu nghe hay thật đấy, nhưng
sao cứ phải dùng tên thật?"
Sở Thập Hàm hơi nghiêng người về phía Tạ Diêm, thu ngắn
khoảng cách giữa hai người: "Để người khác có thể gọi đúng tên
tôi."
Có phải ảo giác không? Tạ Diêm cảm thấy Sở Thập Hàm dường
như hơi vui vì được khen tên. Hắn cố gắng hiểu cái logic kỳ quặc
của cậu một lúc, cuối cùng chỉ biết thở dài bất lực: "Dạo này
đừng nhận nhiệm vụ săn tiền thưởng nữa."
Sở Thập Hàm nhìn chằm chằm vào Tạ Diêm.
Tạ Diêm nói: "Kỳ nhạy cảm của tôi sắp đến rồi."
Sở Thập Hàm hiểu ra, hỏi lại: "Cần tôi giúp?"
"......" Tạ Diêm cảm thấy hình tượng của mình trong mắt Sở Thập
Hàm đang lung lay nguy hiểm, "Ý tôi là, cậu đi nhận nhiệm vụ
săn tiền thưởng một mình quá nguy hiểm. Đợi kỳ nhạy cảm của
tôi qua đi, tôi sẽ đi cùng cậu."
Sở Thập Hàm cúi mắt: "Không phải nói tôi nuôi anh sao?"
"Ừ, tiền cậu kiếm sẽ nuôi tôi," Tạ Diêm không nhịn được cười,
"Còn tiền tôi kiếm, sẽ nuôi cậu."
......
Vì 250 tệ 1 hào 8 xu khó lòng đủ chi tiêu cho kỳ nhạy cảm của Tạ
Diêm, hắn đành tranh thủ giờ học ở học viện quân sự để tìm Yên
Nhất Chu.
Chưa kịp bước vào lớp A, hắn đã bị chặn lại.
Tạ Diêm nửa cười nửa không nhìn viên lớp trưởng đang chắn
cửa.
Lớp trưởng liếc nhìn vào trong lớp, quay lại nói với Tạ Diêm: "Xin
lỗi Tạ Diêm, chỗ ngồi của cậu đã có người rồi."
Tạ Diêm không cần đoán cũng biết đó là ai. Hắn lướt mắt nhìn về
phía chỗ ngồi quen thuộc của mình - quả nhiên thấy Bạch... à
không, là Tạ Cẩn An đang ngồi đó.
"Tôi chưa từng nghe nói học viện quân sự can thiệp vào mâu
thuẫn gia đình của học viên." Tạ Diêm khẽ cười nói, "Bởi ở đây,
nghèo hay giàu đều phải được đối xử công bằng, không phải
sao?"
Lớp trưởng cúi đầu: "Có phải hay không, cựu thiếu gia Tạ gia hẳn
phải rõ hơn ai hết."
"Xem ra là Tạ Mục đã nhúng tay vào." Tạ Diêm lập tức đoán ra,
"Nhưng ông ta không có quyền đuổi học tôi."
"Lớp A thêm một người, tất nhiên lớp D sẽ bớt một người." Có
người trong lớp lớn tiếng chế nhạo, "Đã không còn là thiếu gia Tạ
gia nữa, thì nên về đúng chỗ của mình."
Tạ Diêm khẽ cười lạnh: "Giọng nói này nghe quen quá, hình như
không lâu trước còn lẽo đẽo xin vào đội của tôi. Khuyên chân
thành, khi chưa rõ mình bao nhiêu cân lượng thì đừng nên kết
thù. Mong rằng lần diễn tập tới cậu sẽ không thua quá thảm."
Cả lớp im phăng phắc.
Nếu người khác nói câu này sẽ bị cho là kiêu ngạo, nhưng khi Tạ
Diêm phát ngôn, đó là sự tự tin có cơ sở. Chỉ đến lúc này, mọi
người mới chợt nhớ ra rằng Tạ Diêm dù mất đi thân phận thiếu
gia, hắn vẫn là một alpha cấp S.
Chỉ là Tạ Diêm luôn giữ nụ cười xa cách, khiến người ta quên mất
bản tính tấn công mãnh liệt của một alpha cao cấp.
Tạ Diêm cũng chẳng buồn tranh cãi thêm. Kỳ nhạy cảm sắp đến
khiến tâm trạng hắn không tốt, sự kiên nhẫn cũng vơi đi đáng kể.
"Lúc Yên Nhất Chu tới, bảo cậu ấy đến gặp tôi." Ném lại câu nói
đó, Tạ Diêm không thèm nhìn lại lớp A lần nữa, quay lưng bỏ đi.
...
Khi Tạ Diêm bước vào lớp D, tiếng ồn ào đột nhiên tắt lịm.
Những tiếng thì thầm nhanh chóng lan truyền khắp phòng.
Tạ Diêm không để ý. Hắn quét mắt nhìn quanh, cuối cùng dừng
lại ở dãy bàn góc lớp.
Ở đó có một chàng trai tóc đen mắt đỏ đang đeo vòng cổ ngồi
im. Có vẻ vì tối qua về ký túc xá muộn, Sở Thập Hàm đang nhắm
mắt nghỉ ngơi trên bàn.
Hoàn toàn đúng phong thái của một học sinh cá biệt.
"Tạ Diêm..." Lớp trưởng lớp D - một cô gái buộc tóc đuôi ngựa - e
dè nói, giọng run rẩy trước đám học sinh cá biệt, "Cậu muốn ngồi
đâu? Chỉ còn hai chỗ trống thôi, một là chỗ cũ của Tạ Cẩn An, hai
là..."
Tạ Diêm đi thẳng tới chỗ Sở Thập Hàm.
Khoảnh khắc hắn chuẩn bị ngồi xuống, Sở Thập Hàm đột ngột giơ
tay nắm lấy cánh tay Tạ Diêm kéo mạnh xuống!
Tạ Diêm mất thăng bằng, cũng chẳng khách khí gì mà đè vai Sở
Thập Hàm đánh trả.
Sở Thập Hàm nhíu mày, ngẩng đầu lên với vẻ khó chịu rồi giơ
nắm đấm về phía hắn.
Tạ Diêm chạm mắt với đôi đồng tử đỏ thẫm.
Ngay khoảnh khắc ấy, Sở Thập Hàm hơi mở mắt, bản năng buông
lỏng tay. Tạ Diêm không kịp thu lực, cứ thế đè vai Sở Thập Hàm
ấn mạnh xuống.
"Rầm!" Bàn ghế đổ nghiêng ngả. Tạ Diêm nửa người đè lên Sở
Thập Hàm, một tay trong hỗn loạn vẫn kịp đỡ lấy eo người dưới
thân.
Tạ Diêm thấy Sở Thập Hàm nhìn mình chằm chằm, khẽ chớp mắt
rồi quay đầu đi, giấu đi vệt hồng thoáng hiện trên gương mặt.
Cả lớp im lặng chứng kiến cảnh tượng.
"Tách!" Tiếng chụp ảnh của ai đó vang lên.
...
Tiết Lý thuyết Quân sự Liên Tinh do một đại tá đầu trọc giảng
dạy. Tạ Diêm thuộc sách giáo trình như lòng bàn tay, chẳng buồn
nghe, chỉ chống cằm ngắm nghía cái đầu tròn bóng loáng đến
mức ruồi cũng không đậu nổi của vị đại tá.
"Trên người anh có mùi thông tin tố gỗ mưa." Sở Thập Hàm
không ngủ nữa, khẽ nói, "Kỳ nhạy cảm đến rồi?"
"Chưa," Tạ Diêm thu lại ánh mắt, giọng nhẹ nhàng, "Vừa đánh
nhau với cậu, lộ ra chút thôi."
Sở Thập Hàm cúi mắt im lặng một lát, giọng trầm xuống: "Tôi
không biết là anh."
"Không trách cậu," Tạ Diêm khẽ cười, "Vừa hình như có người
chụp ảnh, chắc trên diễn đàn trường lại xôn xao rồi."
Sở Thập Hàm, với tư cách là người duy nhất trong hai có thiết bị
liên lạc, mở diễn đàn trường và nhấn vào bài đăng hot nhất.
Rồi Tạ Diêm thấy biểu cảm của Sở Thập Hàm trở nên kỳ lạ.
Tạ Diêm: "? Nói gì vậy?"
Sở Thập Hàm qua loa: "Không có gì."
Tạ Diêm nhướng mày, giật lấy thiết bị từ tay Sở Thập Hàm, liếc
nhìn màn hình:
"Cảnh tượng chấn động! Tạ Diêm và Sở Thập Hàm như thế này
rốt cuộc là vì sao?"
1L Chủ thớt: Mọi người xem tôi chụp được gì này? K1ch thích
quá!
2L My xp is niche: Ơ đệt, hai thằng nào đây? Chà chà, body thế
này, dù không rõ mặt nhưng chắc chắn là hai cực phẩm rồi. Tư
thế bá đạo thế, định làm chuyện ấy giữa lớp à?
3L Thủy trử đại nga: Lầu trên mắt bị hành à? Tiêu đề chủ thread
ghi rõ là Tạ Diêm và Sở Thập Hàm còn gì!
4L Đọc truyện nửa chừng: Hả? Tạ Diêm và Sở Thập Hàm làm
chuyện ấy rồi?
5L 500 bài tập combat mỗi ngày: 4L với 2L đi khám mắt chung đi.
Hai người này đang đánh nhau rõ rành rành ra kia kìa.
6L Giang Đại Thiếu Thiếu Thiếu: Nhìn tư thế này là biết Tạ Diêm
thắng rồi. Cái gọi là "Sát Thần" Sở Thập Hàm cũng chỉ có vậy
thôi.
7L Máy b chn đ** Anti-Đế Quốc: Đm! Rõ ràng là Tạ Diêm lúc
Sở Thập Hàm ngủ say đánh lén! Biết ngay mà, người Đế quốc
toàn đồ hèn hạ!
8L Không Biết Đặt Tên Gì: Tôi xác nhận! Đúng như 7L nói! À mà
7L là học sinh lớp D đúng không?
9L My xp is niche: Chỉ có mình tôi thấy hai người này đáng ship
không?
10L Không Biết Đặt Tên Gì: Bạn không đơn độc đâu... Tôi vừa
thấy hai người họ đang lén nói chuyện riêng, cảm giác quan hệ
khá thân thiết.
11L Máy b chn đ** Anti-Đế Quốc: Hay là hai người cũng nên
đăng ký đi khám mắt luôn đi? Đánh nhau như thế mà còn ship
được, có vấn đề gì không...#&?%...*
"..." Tạ Diêm khẽ cười, "'Làm chuyện ấy'? Không ai biết chúng ta
đều là alpha sao?"
Sở Thập Hàm biểu cảm càng kỳ lạ hơn, ánh mắt đảo qua Tạ
Diêm, ngắm nghía một lúc rồi đột nhiên khẽ nhếch môi: "Đồ cổ
hủ."
Tạ Diêm: "...?"
------oOo------
Bình luận (0)
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
Chưa có bình luận nào cho truyện này. Hãy là người đầu tiên bình luận!