Chương 45

Lỡ Chạm Huynh Đệ Tốt Của Bạn Trai Thì Phải Làm Sao? Họa Lâu Phi Hồng
8 lượt xem Cập nhật: 5 days ago
Nguồn: metruyenyy.xyz
Sở Thập Hàm từng chứng kiến vô số dị biến thể trong vùng
phóng xạ. Như Trần Quy, Thẩm Dung đều chỉ dị biến phần thân
thể, về bản chất mức độ không cao, vẫn giữ được ý thức con
người.
Dị biến càng gần khuôn mặt càng dễ ảnh hưởng đến não bộ. Sở
Thập Hàm từng thấy không ít dị biến thể mang đặc điểm phi
nhân trên mặt, hầu hết đều chỉ còn bản năng thú tính, bắt đầu
tấn công vô tội vạ.
Người bình thường gặp phải đôi đồng tử dọc vàng này, hoặc là bỏ
chạy, hoặc là ra tay trước.
Nhưng Tạ Diêm đang ôm chặt Sở Thập Hàm, thều thào: "Đau..."
Thế là Sở Thập Hàm quên hết mọi thứ, để mặc hắn ôm lấy mình.
Tạ Diêm úp mặt vào vai Sở Thập Hàm, toàn thân run lên từng
cơn, không biết đã chịu đựng cơn đau bao lâu.
Sở Thập Hàm gồng mình kìm nén bản năng tấn công, nhẹ nhàng
xoa đầu hắn.
Bệnh viện không thể đến - đến là sẽ bị bắt đi làm thí nghiệm.
Không, hiện tại không thể đi đâu hết, không được để ai phát hiện
tình trạng của Tạ Diêm.
Nhưng hắn đau đầu như vậy, liệu có nguy hiểm tính mạng?
Sở Thập Hàm ôm chặt Tạ Diêm trong hoang mang. Tại sao đột
nhiên dị biến? Có phải do mình không...
"Đừng quỳ dưới đất." Sở Thập Hàm đỡ Tạ Diêm dậy, dìu hắn về
phía giường. Tạ Diêm như con sam biển bám chặt lấy cậu, kéo cả
hai ngã vật ra giường.
Môi Sở Thập Hàm mím chặt, cố gắng rút một tay khỏi vòng tay
hắn để kéo chăn đắp cho Tạ Diêm.
Căn phòng ngập tràn mùi tin tức tố alpha mưa gỗ. Một alpha tiết
ra tin tức tố ngoài kỳ nhạy cảm, hoặc là cố ý để v3 vãn, uy h**p,
hoặc là... đang cảm thấy sinh mệnh bị đe dọa.
Sở Thập Hàm ôm Tạ Diêm, vừa xoa đầu hắn vừa hỏi khẽ: "Làm
sao... để anh đỡ đau?"
Tạ Diêm ngước đôi mắt vàng lên nhìn cậu: "Cắn... muốn cắn."
Giọng điệu ấy khiến Sở Thập Hàm nghe ra vừa uất ức vừa nũng
nịu. Cậu cúi đầu, chủ động đưa gáy ra: "Cắn đi."
Tạ Diêm ôm chặt cậu, lưỡi li3m nhẹ lên tuyến thể.
Sở Thập Hàm rùng mình vì ngứa, vô thức co lại. Tạ Diêm đột
nhiên ghì chặt, hàm răng cắn phập xuống!
"Ưm..."
Mắt Sở Thập Hàm đỏ hoe, tay bám víu vào vai hắn để giữ thăng
bằng. Tạ Diêm như thú dữ bị thương, nghiến chặt răng không
chịu nhả, tin tức tố alpha cấp S truyền vào không ngừng.
Sở Thập Hàm ngửa cổ, gần như chìm nghỉm trong dòng tin tức tố
chảy khắp tứ chi. Khi ý thức mơ hồ, cậu chợt nhớ lại khoảnh khắc
trong phòng xét nghiệm gen, máy quét phát hiện dị thường trên
cổ mình...
"Vậy là do Tạ Diêm đã cắn mình từ trước? Lúc đó anh ấy đã bắt
đầu dị biến rồi sao?"
Sở Thập Hàm mơ hồ nghĩ.
"Giờ anh ấy lại truyền tin tức tố không ngừng như thế này, liệu
mình có cũng sẽ biến thành quái vật không?"
Cánh tay Tạ Diêm như khóa sắt siết chặt lấy cậu.
Trong cơn đau nhức, Sở Thập Hàm lờ mờ nhìn lên khuôn mặt
đang cắn chặt mình - đôi mắt vàng sắc lạnh như mắt thú hoàng
tàn nhẫn, toát ra thứ uy h**p khiến người ta rợn tóc gáy.
Không chút do dự, Sở Thập Hàm đưa tay ôm lấy "mối nguy hiểm"
mang tên Tạ Diêm.
"Vậy thì... em sẽ cùng anh trở thành quái vật."
Hai sinh linh dị biến độc nhất vô nhị trên thế gian này.
......
Tạ Diêm khẽ nheo mắt, vô thức li3m lần nữa lên tuyến thể của
người trong lòng. Ý thức dần tỉnh táo trở lại, hắn nhíu mày mở
mắt.
Trong vòng tay hắn, Sở Thập Hàm đang dùng thiết bị liên lạc. Từ
góc nhìn của Tạ Diêm, có thể thấy rõ thanh tìm kiếm trên mạng:
"Cách giảm đau đầu cho dị biến thể"
"Sống như thế nào sau khi biến thành dị biến thể?"
"Cách che giấu thân phận dị biến thể?"
Tạ Diêm: "...Đang xem gì thế?"
Sở Thập Hàm ngay lập tức tắt thiết bị, quay sang hỏi: "Còn đau
không?"
Tạ Diêm khép mắt lại, kéo Sở Thập Hàm vào lòng: "Vẫn còn
chút."
Sở Thập Hàm áp sát lại gần, suy nghĩ một lúc - rõ ràng những tìm
kiếm ban nãy đều vô ích. Cuối cùng cậu chỉ còn cách thử phương
pháp nguyên thủy nhất: "Anh muốn cắn thêm không?"
"Lần sau đi," Tạ Diêm nhắm mắt, lưỡi lại li3m nhẹ vết thương
trên tuyến thể của Sở Thập Hàm, "đừng để làm hỏng cậu."
Sở Thập Hàm nghiêng đầu, nghiêm túc đáp: "Không hỏng được
đâu."
Tạ Diêm bật cười, thành thật nói: "Thực sự đỡ đau rồi."
Cơn đau như nghìn mũi kim đâm qua đã tan biến, chỉ còn chút
nhức nhối âm ỉ.
Sở Thập Hàm chăm chú quan sát Tạ Diêm một lúc, xác nhận hắn
đã ổn mới đứng dậy: "Anh cả ngày chưa ăn gì, em sẽ nấu chút đồ
ăn."
Tay Tạ Diêm chợt trống rỗng. Hắn vô thức chà hai đầu ngón tay
vào nhau rồi buông xuôi: "Không cần cầu kỳ thế, uống ống dinh
dưỡng cũng được."
Sở Thập Hàm lắc đầu: "Anh đang ốm, cháo sẽ tốt hơn."
Thấy không thuyết phục được, Tạ Diêm gật đầu bước xuống
giường: "Để tôi đi tắm trước."
Sau "hỗ trợ lẫn nhau" đêm qua, quần Tạ Diêm còn dính chút dịch
thể của Sở Thập Hàm. Lúc đó chỉ kịp dùng khăn giấy lao qua, sau
lại đau đến toát mồ hôi lạnh...
Chứng sợ bẩn của hắn bắt đầu lên cơn đúng lúc.
"Ừm." Sở Thập Hàm đáp, tay vừa chạm vào nắm cửa phòng
ngủ...
Mắt Tạ Diêm vẫn còn màu vàng!
Sở Thập Hàm giật mình, suy nghĩ đầu tiên là không được để hắn
phát hiện. Bản tính kiêu hãnh của Tạ Diêm sẽ không chấp nhận
nổi điều này...
Phòng tắm có một tấm gương lớn.
Sở Thập Hàm lập tức quay người, đẩy cửa phòng tắm xông vào.
Tạ Diêm vừa cởi áo vest, đang mở nút áo sơ mi thì Sở Thập Hàm
lao vào như bão.
Tạ Diêm ngơ ngác một giây, sau đó thuần thục ôm chặt người
vừa đâm sầm vào ngực mình, khóe miệng nhếch lên đầy trêu
ghẹo: "Nếu Sở Thập Hàm muốn tắm ch ung với tôi thì..."
Sở Thập Hàm liếc nhìn tấm gương sau lưng Tạ Diêm bị tường
kính mờ che khuất - xác nhận hắn chưa kịp nhìn thấy - rồi nắm
tay Tạ Diêm, dắt hắn ra phòng khách từng bước: "Em vừa tra rồi,
đau đầu mà tắm không tốt. Anh ngồi đây đợi, em đi nấu cháo."
Tạ Diêm bị Sở Thập Hàm ấn ngồi xuống ghế sofa, thoáng chút do
dự.
Sở Thập Hàm cúi xuống, cẩn thận cài từng chiếc khuy áo sơ mi
cho Tạ Diêm, triệt tiêu ý định tắm rửa cuối cùng của hắn.
Nhưng ngay khi cậu định cài nút áo cuối cùng cổ áo Tạ Diêm...
"Tách!" - chiếc khuy bật văng ra xa.
Tạ Diêm: "..."
Sở Thập Hàm: "..."
Một khoảnh khắc im lặng trôi qua, Sở Thập Hàm mới lên tiếng:
"Thật sự em không dùng sức mạnh gì đâu..."
"Ừ," Tạ Diêm nhìn cậu với ánh mắt đầy hài hước, "nhưng tối qua
cậu kéo cổ áo tôi thì rất mạnh đấy."
Sở Thập Hàm bất chợt nhớ lại lúc mình bị ảo giác, đã túm cổ áo
Tạ Diêm tuyên bố: "Nếu không thích, em sẽ hôn cho anh thích!"
Chiếc cúc áo đã chịu đựng sự "tra tấn" từ tối qua, giờ đây chính
thức từ chức.
Một màu hồng nhẹ nhuốm lên gò má Sở Thập Hàm, cậu quay đi:
"Em xin lỗi."
Tạ Diêm khoanh tay đầy hứng thú: "Xin lỗi vì điều gì?"
Sau một thoáng ngập ngừng, Sở Thập Hàm quay lại, để lộ vết
cắn đỏ tươi sau gáy, nghiêm túc tuyên bố: "Vì đã... c**ng b*c
anh."
Khóe môi Tạ Diêm cong lên một chút: Dễ bị lừa thế nhỉ? Rốt cuộc
ai mới là kẻ c**ng b*c ai?
Hắn nhân cơ hội tiếp tục dẫn dắt: "Vậy giờ phải làm sao? Sở Thập
Hàm, tôi chưa từng hôn ai bao giờ."
Sở Thập Hàm giật mình. Ý Tạ Diêm là... cậu đã cướp mất nụ hôn
đầu của anh ấy và phải bồi thường thế nào đây?
Sau một hồi suy nghĩ nghiêm túc, Sở Thập Hàm trịnh trọng đề
xuất: "Áo em sẽ mua mới cho anh. Còn nụ hôn... anh muốn em
bồi thường thế nào?"
"À..." Tạ Diêm chống cằm thư thái, "Cậu hôn tôi mà lại nghĩ đến
người khác. Sở Thập Hàm, không ngờ tôi cũng có ngày làm vai
thế thân, thú vị thật."
Không phải nghĩ đến ai khác... Sở Thập Hàm mím môi, không
dám nói ra câu này. Sợ rằng nói ra thì ngay cả tình bạn bè cũng
không giữ được.
Tạ Diêm sẽ không bao giờ thích một alpha.
"Nghĩ cách bồi thường mà khó thế?" Tạ Diêm đưa tay chạm vào
khóe mắt Sở Thập Hàm, "Sợ làm Sở Thập Hàm khóc mất, thôi để
tôi nghĩ giúp vậy."
Sở Thập Hàm ngạc nhiên nhìn Tạ Diêm. Cậu chưa từng khóc bao
giờ, sao anh ấy lại nghĩ mình sắp khóc?
"Tôi sẽ nghĩ kỹ," Tạ Diêm cười tủm tỉm, "và sẽ không yêu cầu gì
quá khó đâu."
Sở Thập Hàm gật đầu đồng ý.
...
Khi Sở Thập Hàm đang bận rộn trong bếp, cậu vẫn không quên
liếc nhìn ra phòng khách sau mỗi lúc, sợ Tạ Diêm sẽ làm gì bất
thường.
Lần thứ ba cảm nhận được ánh mắt dò xét đó, Tạ Diêm đành
phải quay lại nhìn thẳng.
Hai người đối mặt trong giây lát, rồi Sở Thập Hàm lại vội quay đi.
Tạ Diêm không biết rằng, đôi mắt rắn vàng ánh kim của hắn lúc
này không còn dịu dàng như màu xanh lam trước kia, mà toát lên
vẻ uy h**p phi nhân tính.
Ngay cả khi hắn cười, nụ cười ấy cũng lạnh lùng như ánh thép,
tựa cái nhìn cuối cùng của kẻ săn mồi trước khi nuốt chửng con
mồi.
Vẻ lạnh lùng tột độ của đôi mắt vàng hòa quyện với phong thái
cùng nụ cười quen thuộc của Tạ Diêm, tạo nên một cảm giác
phức tạp khó tả.
Nhưng dù sao vẫn rất đẹp. Sở Thập Hàm thầm nghĩ trong lòng,
mặt vẫn giữ vẻ vô cảm.
Thực ra Sở Thập Hàm cũng không giỏi nấu nướng. Trước giờ cậu
chỉ cần ống dinh dưỡng là đủ sống.
Nhưng Tạ Diêm thì không được. Cậu nghĩ một cách thiên vị rõ
ràng.
May mà nấu cháo không cần kỹ thuật gì cao siêu. Như lời Sở
Thập Hàm từng nói: "Gạo với nước là đủ." Thấy nồi cháo đã chín,
cậu múc ra bát mang đến cho Tạ Diêm.
"Anh thử đi." Sở Thập Hàm suy nghĩ một chút rồi đưa thêm cho
Tạ Diêm một chiếc thìa kim loại.
Tạ Diêm nếm thử với vẻ mặt hài lòng: "Vị không tệ."
"Ít nhất không giống anh, đến gạo với nước còn không biết nấu."
Sở Thập Hàm buông lời châm chọc nhẹ.
Tạ Diêm khẽ nhếch môi. Có lẽ hắn có thể dùng cái cớ này để dụ
Sở Thập Hàm nấu ăn cho mình mỗi ngày. Vừa nghĩ cách lừa gạt
cậu, hắn vừa tiếp tục cầm thìa lên.
Đột nhiên, tay Tạ Diêm khựng lại.
Sở Thập Hàm thấy biểu hiện lạ liền theo ánh mắt hắn nhìn xuống:
"Sao thế? Trong cháo có..."
Cậu đột ngột im bặt.
Chiếc thìa kim loại bóng loáng phản chiếu ánh đèn lạnh lẽo, in rõ
hình ảnh người cầm nó.
Một đôi mắt rắn vàng óng, phi nhân tính hiện rõ trên bề mặt thìa,
vô cùng nổi bật và kỳ dị.
Sở Thập Hàm vội giật lấy chiếc thìa, lúng túng che giấu: "Cái này
dùng không tốt... Em đi đổi cho anh chiếc khác..."
Tạ Diêm nheo mắt nhìn Sở Thập Hàm đang lúng túng nói những
lời vô nghĩa, trên khuôn mặt hắn hiếm hoi lộ ra vẻ xáo động.
Sở Thập Hàm cũng dần trầm mặc, ánh mắt không rời khỏi Tạ
Diêm.
Một lúc sau, Tạ Diêm bất ngờ cười khẽ, từ từ lấy lại chiếc thìa từ
tay Sở Thập Hàm rồi ung dung múc thêm một thìa cháo.
"Hóa ra là vậy," Tạ Diêm thanh nhã đưa thìa cháo vào miệng, "vị
rất tuyệt, Sở Thập Hàm."
------oOo------
Bình luận (0)
Vui lòng đăng nhập để bình luận.

Chưa có bình luận nào cho truyện này. Hãy là người đầu tiên bình luận!

Cài đặt hiển thị