Chương 49
Lỡ Chạm Huynh Đệ Tốt Của Bạn Trai Thì Phải Làm Sao?
Họa Lâu Phi Hồng
7 lượt xem
Cập nhật: 4 days ago
Nguồn: metruyenyy.xyz
Sở Thập Hàm cầm thiết bị liên lạc, lại một lần nữa quan sát kỹ
lưỡng xung quanh. Tạ Diêm vẫn chưa hồi âm.
Cậu nhíu mày: Quá thẳng thắn rồi sao?
Cái tên và avatar này đều do Mục Tư Niên gợi ý, ý tưởng cũng là
của anh ta. Sở Thập Hàm thản nhiên nghĩ: Tạ Diêm đâu phải loại
người dễ dãi như Mục Tư Niên tưởng tượng.
Ngay lúc đó, thông báo tin nhắn vang lên.
Tạ Diêm: Gọi thêm một tiếng nữa?
Sở Thập Hàm: "..." Cậu thu hồi lại suy nghĩ ban nãy.
Mèo kem: Ca ca.
Tạ Diêm: Ngoan. Em tìm anh có việc gì?
Sở Thập Hàm lại bí từ. Mục Tư Niên chỉ dạy cậu hai câu: một câu
"Ca ca", một câu "Ông xã".
Cậu lên mạng tra một lúc, nhíu mày đọc mấy câu sến súa dầu mỡ
rồi lập tức từ bỏ.
Sở Thập Hàm chợt nhớ mục đích ban đầu của mình: Phải bảo vệ
Tạ Diêm khỏi bị lừa tình lừa tiền.
Mèo kem: Ca ca, em muốn trò chuyện.
Tạ Diêm: Muốn trò chuyện về điều gì?
Mèo kem: Gì cũng được. Chỉ được trò chuyện với em thôi, không
được nói chuyện với người khác.
Tạ Diêm: Ồ... Tại sao anh phải nghe lời em?
Mèo kem: Vì nếu anh nói chuyện với người khác, anh sẽ bị lừa.
Bên kia im lặng một lúc trước khi trả lời.
Tạ Diêm: Em kết bạn với anh chỉ vì điều này?
Sở Thập Hàm cảm thấy câu hỏi này có gì đó kỳ lạ, nhưng vẫn gật
đầu.
Mèo kem: Ừm.
Tạ Diêm: Anh sẽ cân nhắc, dù sao anh cũng rất được nhiều người
thích.
Đúng là Tạ Diêm rất nổi tiếng, Sở Thập Hàm thầm nghĩ với vẻ
mặt vô cảm.
Cậu cúi mắt xuống, đột nhiên không còn hứng thú trò chuyện
nữa.
...
Tạ Diêm chờ một lúc, nhưng Sở Thập Hàm vẫn im hơi lặng tiếng.
Hắn nhấp ngụm trà của lão gia, chợt hỏi: "Cháu trông giống loại
dễ bị lừa lắm sao?"
Tạ Phục liếc nhìn ấm trà đã cạn, "Hừ" một tiếng: "Trông giống
loại chuyên đi lừa người khác thì có."
Tạ Diêm gật gù tán thành, vừa pha trà mới cho lão gia vừa lẩm
bẩm: "Lạ thật, lại có người sợ mình bị lừa nên đành... đi lừa mình
trước?"
Đến giờ hắn vẫn chưa hiểu "người khác" mà Sở Thập Hàm nhắc
đến là ai.
Vừa đặt ấm trà mới pha xuống, tin nhắn mới từ Sở Thập Hàm đã
hiện lên:
Mèo kem: Không cần suy nghĩ. Những gì họ làm được, em cũng
làm được. Em tốt hơn tất cả.
Đọc xong, Tạ Diêm bỗng nảy sinh ý muốn trêu chọc "bạn nhỏ"
đang lo lắng thái quá này.
Tạ Diêm: Thật không?
Mèo kem: Thật.
Tạ Diêm: Cho xem cơ bụng.
Mèo kem:......
Tạ Diêm: Không cho xem?
Tạ Diêm: Bọn họ đều có sáu múi cơ bụng.
Một lúc lâu sau, Sở Thập Hàm mới chịu hồi âm:
Sở Thập Hàm: Em có tám múi.
Sở Thập Hàm: Giờ đang ở ngoài, về nhà cho anh xem.
Lão gia nhìn Tạ Diêm đang nhếch mép cười: "Hỷ nộ bất lộ sắc
mặt. - ta dạy cháu bao lần rồi? Cái gì mà vui thế?"
Nói thì nói vậy, ánh mắt ông lại không ngừng liếc về phía thiết bị
liên lạc.
Tạ Diêm tắt màn hình ngay trước khi ông kịp đọc tin nhắn, ngẩng
đầu lên cười nhạt: "Không có gì, chỉ là có một chú mèo con sắp
cắn câu thôi."
Lần này, ai lừa được ai còn chưa biết chừng.
BANG - Tiếng búa vang lên, buổi đấu giá chính thức bắt đầu. Vật
phẩm đầu tiên là chiếc ghế bành đan bằng chỉ vàng.
Sở Thập Hàm đeo tai nghe vào: "Có cần theo dõi không?" Bọn họ
không biết "tắc kè" nhắm vào vật phẩm nào, có lẽ phải giăng lưới
rộng...
"Không cần." Tạ Diêm thong thả bước đến cửa kính, nhìn xuống
sàn đấu giá qua lớp kính trong suốt. "Tôi đã đoán ra thứ hắn
muốn rồi."
Không khí đấu giá đang lên tới cao trào. Giọng điệu phấn khích
của quản trò hòa cùng ánh đèn nhấp nháy, âm thầm khuấy động
cảm xúc mọi khách mời.
Tạ Diêm ngồi thư thái, thậm chí còn rảnh rỗi đánh cờ với lão gia
thêm ván nữa.
Lão gia nhìn thế cờ thua đậm, lại lén lút ăn lại một nước cờ.
Tạ Diêm vẫn không để ý, hắn quay sang nhìn vật phẩm tiếp theo:
Mặt dây chuyền làm từ vảy rồng.
"Cháu thích nó à?" Lão gia vuốt râu, "Giá chắc không cao lắm,
mua về tặng tiểu Sở cũng được."
Dù được mỹ danh là "vảy rồng", nhưng trong xã hội công nghệ
cao này, giới nhà giàu đâu dễ bị lừa. Những thứ "có tin thì có,
không tin thì thôi" như vậy khó lòng đẩy giá cao.
Như vật phẩm trước - thứ được gọi là "ngọc tiên cá", cuối cùng
chỉ giao dịch ở mức 50 vạn năng lượng tệ.
Tạ Diêm nhìn về trung tâm sàn đấu giá: "E là không hẳn."
"Kính thưa quý bà, quý ông! Vật phẩm tiếp theo vô cùng quý giá -
chiếc mặt dây chuyền được chế tác từ vảy của con rồng cuối
cùng trên thế giới. Khi đeo vào sẽ được rồng vận gia trì, mang ý
nghĩa như rồng bay vạn dặm, thăng hoa phát đạt!"
Chiếc hộp gỗ tinh xảo mở ra, Tạ Diêm đột nhiên đơ người.
Trong đôi mắt hắn phản chiếu mặt dây màu vàng kim lấp lánh.
Mảnh vảy hình vỏ sò tinh tế thu hút mọi ánh nhìn, dưới ánh đèn
phòng đấu giá, nó tỏa sáng tựa như ánh kim long lân quang phản
chiếu thẳng vào mắt Tạ Diêm.
Nếu lúc này có ai quan sát kỹ đôi mắt hắn, sẽ phát hiện dưới lớp
kính áp tròng xanh dương, dường như tồn tại một đôi đồng tử
cùng màu với mảnh vảy rồng, cũng phát ra những tia sáng vàng
lấp lánh tương tự.
Người quản trò cầm hộp mặt dây, ở khoảng cách cực gần, dường
như thấy trong mảnh vảy phản chiếu một bóng người. Ông ta vô
thức đưa tay định chạm vào.
Khi ngón trỏ chỉ còn cách mảnh vảy một tấc, ông ta chợt tỉnh táo
lại, vội rút tay về. Là quản trò, ông không nên tùy tiện chạm vào
vật phẩm.
Chuyện gì vừa xảy ra thế?
Người quản trò chỉnh lại tâm trạng, nâng búa lên: "Bắt đầu đấu
giá!"
"Mười vạn lần một!"
"Mười lăm vạn lần một!"
"Ba mươi vạn lần một!"
...
"Sáu mươi vạn lần một!"
"Sáu mươi vạn lần hai!"
Đúng như dự đoán, mức giá dừng lại ở khoảng sáu mươi vạn là
hợp lý.
"Một triệu!"
Tạ Diêm quay đầu nhìn về phía người ra giá - không ngờ lại là Tạ
Mục.
Nếu không nhầm, chiếc mặt dây vảy rồng này chính là mục tiêu
của dị biến thể tắc kè. Nhưng Tạ Mục đột nhiên ra giá cao như
vậy...
Tạ Diêm nhíu mày, liệu Tạ gia có dính líu gì đến dị biến thể?
"Sở Thập Hàm," Tạ Diêm nói qua tai nghe, "Ra giá, một triệu
mốt."
"Vâng."
Bên kia, Sở Thập Hàm không chút do dự giơ biển.
"Một triệu mốt lần một!"
"Được, vị khách này ra giá một triệu hai!" Tạ Mục lại tăng giá.
Tạ Diêm khẽ cúi mắt, thong thả nhấp ngụm trà: "Tiếp tục đấu với
hắn, mỗi lần tăng thêm mười vạn."
"Vâng." Sở Thập Hàm lại nâng thêm mười vạn.
Hai người bắt đầu cuộc đấu giá kịch liệt, không ít ánh mắt tò mò
đổ dồn về phía họ.
Tạ gia ở đế quốc này danh vọng không nhỏ, Tạ Mục đã công khai
tỏ ý muốn món đồ này, người khác đều sẽ nể mặt mà nhường.
Vậy mà hôm nay lại có kẻ dám đấu giá đến cùng, rõ ràng là cố ý
chống lại Tạ gia.
Nhiều người hiếu kỳ muốn biết đối phương là ai.
Sở Thập Hàm ngồi đó trong bộ vest đen thẳng tắp, khí chất lạnh
lùng như lưỡi kiếm băng khiến người ta không dám tới gần. Đôi
mắt đỏ như máu càng tô thêm sắc sát khí, khiến uy h**p càng
thêm gấp bội.
Chỉ cần nhìn khí chất đã biết là đại lão, không ai dám coi thường.
Rồi Tạ Diêm nghe vị "đại lão" kia hỏi qua tai nghe: "Hai triệu rồi,
Tạ Diêm, anh có đủ tiền không?"
"......" Tạ Diêm liếc nhìn Sở Thập Hàm vẫn ngồi thẳng tắp, bề
ngoài chẳng chút nao núng, khẽ nói: "Không có tiền. Nhưng rất
muốn, làm sao giờ?"
Bên kia, đôi mắt đỏ của Sở Thập Hàm khẽ nheo lại, lần đầu tiên
chăm chú nhìn vật phẩm đấu giá. Cậu do dự một chút rồi hỏi: "Có
thể trả chậm không? Em sẽ nghĩ cách kiếm tiền."
Tạ Diêm bật cười: "Hai triệu, bán thân cũng không đủ trả đâu?"
Sở Thập Hàm nghiêm túc đáp: "Chỉ bán nghề thôi, không bán
thân. Mấy lời đồn đều là giả."
Tạ Diêm ngẩn người, chợt nhớ ra trước đây Tạ Cẩn An từng vu
khống Sở Thập Hàm vài câu trước mặt hắn.
Chẳng lẽ Sở Thập Hàm sợ hắn hiểu lầm?
"Đương nhiên là giả rồi," Tạ Diêm trêu chọc, "Bản lĩnh của Sở
Thập Hàm, mấy hôm trước tôi đã chứng kiến rồi, nhìn là biết rất
thuần khiết."
Sở Thập Hàm bên kia cũng đơ người, vừa lạnh lùng tiếp tục nâng
giá trước ánh mắt mọi người, vừa khẽ đáp lại: "Bản lĩnh không
tốt, sao anh cũng 'cứng' rồi?"
Bạn nhỏ Sở Thập Hàm nổi cáu rồi, đến cả lời thô t ục như vậy
cũng nói ra được.
"À... tại có người cọ vào thôi, dù sao Sở Thập Hàm cũng 'lớn' lắm
mà, phải không?" Tạ Diêm buông lời khen có cánh, "Nhưng hình
như có 'bạn học' nào đó tự mình bị cọ ra rồi thì phải..."
Tạ Diêm rất giỏi đánh tráo khái niệm. Hôm đó rõ ràng là hắn lấy
danh nghĩa "dạy học" để dụ dỗ Sở Thập Hàm đang trong ảo giác,
giờ lại biến thành Sở Thập Hàm làm càn trước.
Ngay cả việc Sở Thập Hàm "ra trận" cũng là do Tạ Diêm chủ
động ra tay trước.
Ấy thế mà Sở Thập Hàm chẳng bao giờ nghi ngờ hắn, chỉ lạnh
lùng tuyên bố: "Lần sau sẽ để anh ra trước."
Kỳ thực lần ở khách sạn cả hai cùng ln đnh, nên là Tạ Diêm bớt
uống rượu lại.
Tạ Diêm thỏa mãn dụ dỗ được Sở Thập Hàm hẹn lần sau, hắn hài
lòng nói: "Dừng đấu giá ở đây thôi."
Sở Thập Hàm ngừng nâng giá, ánh mắt hướng về sàn đấu.
"Hai triệu năm mươi vạn lần một!"
"Hai triệu năm mươi vạn lần hai!"
"Hai triệu năm mươi vạn lần ba!"
"Giao dịch thành công!"
Tạ Mục đã mua chiếc mặt dây với giá hai triệu năm mươi vạn.
Sở Thập Hàm bình thản nhìn lên sàn đấu giá, ngay lập tức hiểu ra
Tạ Diêm cố tình chơi khăm Tạ Mục và Tạ Cẩn An - con số "250"
(đồ ngốc) rõ ràng là để chế nhạo họ.
"Anh không muốn chiếc mặt dây này nữa?"
"Muốn chứ," Tạ Diêm lười nhác đáp, "Nhưng không muốn trả
tiền."
Sở Thập Hàm: "... Vậy đi cướp à?"
"Em đoán đúng rồi đấy, Sở Thập Hàm."
"......"
Tạ Phục phía sau Tạ Diêm khẽ gạt nắp chén trà, thong thả nói:
"Cẩn thận đấy, nếu bị Tạ Mục bắt quả tang, ta sẽ không can thiệp
đâu."
...
Nhân viên phòng đấu giá canh gác nghiêm ngặt trước cửa kho
chứa triển lãm, xung quanh còn có lực lượng tuần tra cùng hệ
thống phòng thủ tự động cao cấp.
Tất cả nhân viên đều hiểu rõ, bất kỳ món đồ nào ở đây đều có
giá trị khôn lường. Chỉ cần một sơ suất nhỏ, hậu quả sẽ khó
lường.
Tạ Mục theo người phục vụ đi đến cửa kho.
Hai nhân viên cúi chào cung kính, sau đó lấy ra máy quét nhận
dạng.
"Xác minh mống mắt thành công."
Nhân viên thở phào nhẹ nhõm, ra hiệu mời: "Thưa ngài, vật
phẩm ngài đấu giá nằm ở phía trong, xin mời theo tôi."
Tạ Mục gật đầu, bước theo họ vào trong.
Một con ruồi vo ve bay qua, bị nhân viên khó chịu phất tay đuổi
đi.
Tạ Mục liếc nhìn.
Góc khuất là điểm mù của camera. "Tạ Mục" đột nhiên há miệng,
chiếc lưỡi dài như lò xo bật ra, nhanh như chớp cuốn lấy con ruồi.
Nhân viên phía trước vẫn điềm nhiên bước đi, không ai phát hiện
cảnh tượng vừa rồi.
"Tạ Mục" khẽ nuốt một cái.
------oOo------
Sở Thập Hàm cầm thiết bị liên lạc, lại một lần nữa quan sát kỹ
lưỡng xung quanh. Tạ Diêm vẫn chưa hồi âm.
Cậu nhíu mày: Quá thẳng thắn rồi sao?
Cái tên và avatar này đều do Mục Tư Niên gợi ý, ý tưởng cũng là
của anh ta. Sở Thập Hàm thản nhiên nghĩ: Tạ Diêm đâu phải loại
người dễ dãi như Mục Tư Niên tưởng tượng.
Ngay lúc đó, thông báo tin nhắn vang lên.
Tạ Diêm: Gọi thêm một tiếng nữa?
Sở Thập Hàm: "..." Cậu thu hồi lại suy nghĩ ban nãy.
Mèo kem: Ca ca.
Tạ Diêm: Ngoan. Em tìm anh có việc gì?
Sở Thập Hàm lại bí từ. Mục Tư Niên chỉ dạy cậu hai câu: một câu
"Ca ca", một câu "Ông xã".
Cậu lên mạng tra một lúc, nhíu mày đọc mấy câu sến súa dầu mỡ
rồi lập tức từ bỏ.
Sở Thập Hàm chợt nhớ mục đích ban đầu của mình: Phải bảo vệ
Tạ Diêm khỏi bị lừa tình lừa tiền.
Mèo kem: Ca ca, em muốn trò chuyện.
Tạ Diêm: Muốn trò chuyện về điều gì?
Mèo kem: Gì cũng được. Chỉ được trò chuyện với em thôi, không
được nói chuyện với người khác.
Tạ Diêm: Ồ... Tại sao anh phải nghe lời em?
Mèo kem: Vì nếu anh nói chuyện với người khác, anh sẽ bị lừa.
Bên kia im lặng một lúc trước khi trả lời.
Tạ Diêm: Em kết bạn với anh chỉ vì điều này?
Sở Thập Hàm cảm thấy câu hỏi này có gì đó kỳ lạ, nhưng vẫn gật
đầu.
Mèo kem: Ừm.
Tạ Diêm: Anh sẽ cân nhắc, dù sao anh cũng rất được nhiều người
thích.
Đúng là Tạ Diêm rất nổi tiếng, Sở Thập Hàm thầm nghĩ với vẻ
mặt vô cảm.
Cậu cúi mắt xuống, đột nhiên không còn hứng thú trò chuyện
nữa.
...
Tạ Diêm chờ một lúc, nhưng Sở Thập Hàm vẫn im hơi lặng tiếng.
Hắn nhấp ngụm trà của lão gia, chợt hỏi: "Cháu trông giống loại
dễ bị lừa lắm sao?"
Tạ Phục liếc nhìn ấm trà đã cạn, "Hừ" một tiếng: "Trông giống
loại chuyên đi lừa người khác thì có."
Tạ Diêm gật gù tán thành, vừa pha trà mới cho lão gia vừa lẩm
bẩm: "Lạ thật, lại có người sợ mình bị lừa nên đành... đi lừa mình
trước?"
Đến giờ hắn vẫn chưa hiểu "người khác" mà Sở Thập Hàm nhắc
đến là ai.
Vừa đặt ấm trà mới pha xuống, tin nhắn mới từ Sở Thập Hàm đã
hiện lên:
Mèo kem: Không cần suy nghĩ. Những gì họ làm được, em cũng
làm được. Em tốt hơn tất cả.
Đọc xong, Tạ Diêm bỗng nảy sinh ý muốn trêu chọc "bạn nhỏ"
đang lo lắng thái quá này.
Tạ Diêm: Thật không?
Mèo kem: Thật.
Tạ Diêm: Cho xem cơ bụng.
Mèo kem:......
Tạ Diêm: Không cho xem?
Tạ Diêm: Bọn họ đều có sáu múi cơ bụng.
Một lúc lâu sau, Sở Thập Hàm mới chịu hồi âm:
Sở Thập Hàm: Em có tám múi.
Sở Thập Hàm: Giờ đang ở ngoài, về nhà cho anh xem.
Lão gia nhìn Tạ Diêm đang nhếch mép cười: "Hỷ nộ bất lộ sắc
mặt. - ta dạy cháu bao lần rồi? Cái gì mà vui thế?"
Nói thì nói vậy, ánh mắt ông lại không ngừng liếc về phía thiết bị
liên lạc.
Tạ Diêm tắt màn hình ngay trước khi ông kịp đọc tin nhắn, ngẩng
đầu lên cười nhạt: "Không có gì, chỉ là có một chú mèo con sắp
cắn câu thôi."
Lần này, ai lừa được ai còn chưa biết chừng.
BANG - Tiếng búa vang lên, buổi đấu giá chính thức bắt đầu. Vật
phẩm đầu tiên là chiếc ghế bành đan bằng chỉ vàng.
Sở Thập Hàm đeo tai nghe vào: "Có cần theo dõi không?" Bọn họ
không biết "tắc kè" nhắm vào vật phẩm nào, có lẽ phải giăng lưới
rộng...
"Không cần." Tạ Diêm thong thả bước đến cửa kính, nhìn xuống
sàn đấu giá qua lớp kính trong suốt. "Tôi đã đoán ra thứ hắn
muốn rồi."
Không khí đấu giá đang lên tới cao trào. Giọng điệu phấn khích
của quản trò hòa cùng ánh đèn nhấp nháy, âm thầm khuấy động
cảm xúc mọi khách mời.
Tạ Diêm ngồi thư thái, thậm chí còn rảnh rỗi đánh cờ với lão gia
thêm ván nữa.
Lão gia nhìn thế cờ thua đậm, lại lén lút ăn lại một nước cờ.
Tạ Diêm vẫn không để ý, hắn quay sang nhìn vật phẩm tiếp theo:
Mặt dây chuyền làm từ vảy rồng.
"Cháu thích nó à?" Lão gia vuốt râu, "Giá chắc không cao lắm,
mua về tặng tiểu Sở cũng được."
Dù được mỹ danh là "vảy rồng", nhưng trong xã hội công nghệ
cao này, giới nhà giàu đâu dễ bị lừa. Những thứ "có tin thì có,
không tin thì thôi" như vậy khó lòng đẩy giá cao.
Như vật phẩm trước - thứ được gọi là "ngọc tiên cá", cuối cùng
chỉ giao dịch ở mức 50 vạn năng lượng tệ.
Tạ Diêm nhìn về trung tâm sàn đấu giá: "E là không hẳn."
"Kính thưa quý bà, quý ông! Vật phẩm tiếp theo vô cùng quý giá -
chiếc mặt dây chuyền được chế tác từ vảy của con rồng cuối
cùng trên thế giới. Khi đeo vào sẽ được rồng vận gia trì, mang ý
nghĩa như rồng bay vạn dặm, thăng hoa phát đạt!"
Chiếc hộp gỗ tinh xảo mở ra, Tạ Diêm đột nhiên đơ người.
Trong đôi mắt hắn phản chiếu mặt dây màu vàng kim lấp lánh.
Mảnh vảy hình vỏ sò tinh tế thu hút mọi ánh nhìn, dưới ánh đèn
phòng đấu giá, nó tỏa sáng tựa như ánh kim long lân quang phản
chiếu thẳng vào mắt Tạ Diêm.
Nếu lúc này có ai quan sát kỹ đôi mắt hắn, sẽ phát hiện dưới lớp
kính áp tròng xanh dương, dường như tồn tại một đôi đồng tử
cùng màu với mảnh vảy rồng, cũng phát ra những tia sáng vàng
lấp lánh tương tự.
Người quản trò cầm hộp mặt dây, ở khoảng cách cực gần, dường
như thấy trong mảnh vảy phản chiếu một bóng người. Ông ta vô
thức đưa tay định chạm vào.
Khi ngón trỏ chỉ còn cách mảnh vảy một tấc, ông ta chợt tỉnh táo
lại, vội rút tay về. Là quản trò, ông không nên tùy tiện chạm vào
vật phẩm.
Chuyện gì vừa xảy ra thế?
Người quản trò chỉnh lại tâm trạng, nâng búa lên: "Bắt đầu đấu
giá!"
"Mười vạn lần một!"
"Mười lăm vạn lần một!"
"Ba mươi vạn lần một!"
...
"Sáu mươi vạn lần một!"
"Sáu mươi vạn lần hai!"
Đúng như dự đoán, mức giá dừng lại ở khoảng sáu mươi vạn là
hợp lý.
"Một triệu!"
Tạ Diêm quay đầu nhìn về phía người ra giá - không ngờ lại là Tạ
Mục.
Nếu không nhầm, chiếc mặt dây vảy rồng này chính là mục tiêu
của dị biến thể tắc kè. Nhưng Tạ Mục đột nhiên ra giá cao như
vậy...
Tạ Diêm nhíu mày, liệu Tạ gia có dính líu gì đến dị biến thể?
"Sở Thập Hàm," Tạ Diêm nói qua tai nghe, "Ra giá, một triệu
mốt."
"Vâng."
Bên kia, Sở Thập Hàm không chút do dự giơ biển.
"Một triệu mốt lần một!"
"Được, vị khách này ra giá một triệu hai!" Tạ Mục lại tăng giá.
Tạ Diêm khẽ cúi mắt, thong thả nhấp ngụm trà: "Tiếp tục đấu với
hắn, mỗi lần tăng thêm mười vạn."
"Vâng." Sở Thập Hàm lại nâng thêm mười vạn.
Hai người bắt đầu cuộc đấu giá kịch liệt, không ít ánh mắt tò mò
đổ dồn về phía họ.
Tạ gia ở đế quốc này danh vọng không nhỏ, Tạ Mục đã công khai
tỏ ý muốn món đồ này, người khác đều sẽ nể mặt mà nhường.
Vậy mà hôm nay lại có kẻ dám đấu giá đến cùng, rõ ràng là cố ý
chống lại Tạ gia.
Nhiều người hiếu kỳ muốn biết đối phương là ai.
Sở Thập Hàm ngồi đó trong bộ vest đen thẳng tắp, khí chất lạnh
lùng như lưỡi kiếm băng khiến người ta không dám tới gần. Đôi
mắt đỏ như máu càng tô thêm sắc sát khí, khiến uy h**p càng
thêm gấp bội.
Chỉ cần nhìn khí chất đã biết là đại lão, không ai dám coi thường.
Rồi Tạ Diêm nghe vị "đại lão" kia hỏi qua tai nghe: "Hai triệu rồi,
Tạ Diêm, anh có đủ tiền không?"
"......" Tạ Diêm liếc nhìn Sở Thập Hàm vẫn ngồi thẳng tắp, bề
ngoài chẳng chút nao núng, khẽ nói: "Không có tiền. Nhưng rất
muốn, làm sao giờ?"
Bên kia, đôi mắt đỏ của Sở Thập Hàm khẽ nheo lại, lần đầu tiên
chăm chú nhìn vật phẩm đấu giá. Cậu do dự một chút rồi hỏi: "Có
thể trả chậm không? Em sẽ nghĩ cách kiếm tiền."
Tạ Diêm bật cười: "Hai triệu, bán thân cũng không đủ trả đâu?"
Sở Thập Hàm nghiêm túc đáp: "Chỉ bán nghề thôi, không bán
thân. Mấy lời đồn đều là giả."
Tạ Diêm ngẩn người, chợt nhớ ra trước đây Tạ Cẩn An từng vu
khống Sở Thập Hàm vài câu trước mặt hắn.
Chẳng lẽ Sở Thập Hàm sợ hắn hiểu lầm?
"Đương nhiên là giả rồi," Tạ Diêm trêu chọc, "Bản lĩnh của Sở
Thập Hàm, mấy hôm trước tôi đã chứng kiến rồi, nhìn là biết rất
thuần khiết."
Sở Thập Hàm bên kia cũng đơ người, vừa lạnh lùng tiếp tục nâng
giá trước ánh mắt mọi người, vừa khẽ đáp lại: "Bản lĩnh không
tốt, sao anh cũng 'cứng' rồi?"
Bạn nhỏ Sở Thập Hàm nổi cáu rồi, đến cả lời thô t ục như vậy
cũng nói ra được.
"À... tại có người cọ vào thôi, dù sao Sở Thập Hàm cũng 'lớn' lắm
mà, phải không?" Tạ Diêm buông lời khen có cánh, "Nhưng hình
như có 'bạn học' nào đó tự mình bị cọ ra rồi thì phải..."
Tạ Diêm rất giỏi đánh tráo khái niệm. Hôm đó rõ ràng là hắn lấy
danh nghĩa "dạy học" để dụ dỗ Sở Thập Hàm đang trong ảo giác,
giờ lại biến thành Sở Thập Hàm làm càn trước.
Ngay cả việc Sở Thập Hàm "ra trận" cũng là do Tạ Diêm chủ
động ra tay trước.
Ấy thế mà Sở Thập Hàm chẳng bao giờ nghi ngờ hắn, chỉ lạnh
lùng tuyên bố: "Lần sau sẽ để anh ra trước."
Kỳ thực lần ở khách sạn cả hai cùng ln đnh, nên là Tạ Diêm bớt
uống rượu lại.
Tạ Diêm thỏa mãn dụ dỗ được Sở Thập Hàm hẹn lần sau, hắn hài
lòng nói: "Dừng đấu giá ở đây thôi."
Sở Thập Hàm ngừng nâng giá, ánh mắt hướng về sàn đấu.
"Hai triệu năm mươi vạn lần một!"
"Hai triệu năm mươi vạn lần hai!"
"Hai triệu năm mươi vạn lần ba!"
"Giao dịch thành công!"
Tạ Mục đã mua chiếc mặt dây với giá hai triệu năm mươi vạn.
Sở Thập Hàm bình thản nhìn lên sàn đấu giá, ngay lập tức hiểu ra
Tạ Diêm cố tình chơi khăm Tạ Mục và Tạ Cẩn An - con số "250"
(đồ ngốc) rõ ràng là để chế nhạo họ.
"Anh không muốn chiếc mặt dây này nữa?"
"Muốn chứ," Tạ Diêm lười nhác đáp, "Nhưng không muốn trả
tiền."
Sở Thập Hàm: "... Vậy đi cướp à?"
"Em đoán đúng rồi đấy, Sở Thập Hàm."
"......"
Tạ Phục phía sau Tạ Diêm khẽ gạt nắp chén trà, thong thả nói:
"Cẩn thận đấy, nếu bị Tạ Mục bắt quả tang, ta sẽ không can thiệp
đâu."
...
Nhân viên phòng đấu giá canh gác nghiêm ngặt trước cửa kho
chứa triển lãm, xung quanh còn có lực lượng tuần tra cùng hệ
thống phòng thủ tự động cao cấp.
Tất cả nhân viên đều hiểu rõ, bất kỳ món đồ nào ở đây đều có
giá trị khôn lường. Chỉ cần một sơ suất nhỏ, hậu quả sẽ khó
lường.
Tạ Mục theo người phục vụ đi đến cửa kho.
Hai nhân viên cúi chào cung kính, sau đó lấy ra máy quét nhận
dạng.
"Xác minh mống mắt thành công."
Nhân viên thở phào nhẹ nhõm, ra hiệu mời: "Thưa ngài, vật
phẩm ngài đấu giá nằm ở phía trong, xin mời theo tôi."
Tạ Mục gật đầu, bước theo họ vào trong.
Một con ruồi vo ve bay qua, bị nhân viên khó chịu phất tay đuổi
đi.
Tạ Mục liếc nhìn.
Góc khuất là điểm mù của camera. "Tạ Mục" đột nhiên há miệng,
chiếc lưỡi dài như lò xo bật ra, nhanh như chớp cuốn lấy con ruồi.
Nhân viên phía trước vẫn điềm nhiên bước đi, không ai phát hiện
cảnh tượng vừa rồi.
"Tạ Mục" khẽ nuốt một cái.
------oOo------
Bình luận (0)
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
Chưa có bình luận nào cho truyện này. Hãy là người đầu tiên bình luận!