Chương 55

Lỡ Chạm Huynh Đệ Tốt Của Bạn Trai Thì Phải Làm Sao? Họa Lâu Phi Hồng
8 lượt xem Cập nhật: 3 days ago
Nguồn: metruyenyy.xyz
"Liên minh khác với Đế quốc, không đánh giá người qua xuất
thân hay gia thế. Cậu xuất sắc, tôi trọng dụng."
"Tôi có thể tiến cử cậu, giao những nhiệm vụ quan trọng. Con
đường thăng tiến sẽ thuận lợi gấp bội."
"Tất nhiên, hành động của tôi cũng mang mục đích bồi dưỡng thế
lực. Nhưng đây là hợp tác đôi bên cùng có lợi."
"Suy nghĩ kỹ đi. Đây là cơ hội tốt."
...
Tạ Diêm đẩy cửa phòng ngủ bước ra phòng khách vắng lặng.
Lại đi rồi.
Hắn bình thản bước đến máy pha cà phê, bật công tắc.
Dạo này những giấc mơ hư ảo cứ ám ảnh hắn - như thể bị nhấn
chìm trong cát lún, tiếng nói vô nghĩa của những kẻ lạ mặt vang
bên tai khi cát ngập tới cổ...
Rồi hắn tỉnh dậy, cơn đau đầu âm ỉ lại ập đến, chỉ dịu đi khi ý
thức dần trở nên rõ ràng.
Tạ Diêm chưa từng kể với Sở Thập Hàm về chuyện này.
Vị Thiếu úy giờ quá bận rộn - cả tuần rồi họ hầu như chẳng gặp
mặt.
Hôm đó, Trung tướng Đàm Du đã phát tín hiệu chiêu mộ Sở Thập
Hàm quá rõ ràng. Về lý trí, Tạ Diêm hoàn toàn ủng hộ cậu nắm
lấy cơ hội này.
Nhưng trong thâm tâm, hắn lại có cảm giác kỳ lạ như thể thứ gì
đó thuộc về mình đang bị cướp đi.
Tạ Diêm chưa bao giờ nghĩ Sở Thập Hàm sẽ dễ dàng gật đầu với
lời đề nghị của vị Trung tướng kia.
Tạ Diêm mặt lạnh nhấp ngụm cà phê vừa pha, vị đắng dày đặc
lan tỏa trên môi - Sở Thập Hàm từng nói về việc không muốn xa
cách hắn, nhưng giờ xem ra cũng chẳng sao.
Với năng lực của Sở Thập Hàm cùng sự tiến cử từ Trung tướng
Đàm, có lẽ chỉ cần thời gian ngắn là cậu đã có thể đạt được quân
hàm cao. Trong khi đó, con đường của Tạ Diêm lại chất đầy
chướng ngại.
Đế quốc so với Liên bang, các phe phái trong quân bộ tranh giành
khốc liệt hơn nhiều, vấn đề độc quyền gia tộc cũng chưa được
giải quyết. Đặc biệt khi thế lực của Tạ Mục trong quân bộ vẫn rất
lớn - Tạ Diêm chắc chắn sẽ bị hãm hại không ít.
Và hiện tại, thân phận của Tạ Diêm còn đáng ngờ hơn nữa. Rối
loạn tin tức tố không quan trọng bằng việc hắn là một biến dị
thể... luôn có nguy cơ bị phát hiện bất cứ lúc nào.
Đến lúc đó, liệu có còn chỗ đứng cho hắn trong cả Đế quốc lẫn
Liên bang?
Nhìn từ góc độ này, Sở Thập Hàm hoàn toàn có thể công thành
danh toại, bỏ xa Tạ Diêm phía sau.
Nghĩ đến việc Sở Thập Hàm giờ đang yên tâm bỏ mặc mình, lòng
Tạ Diêm càng thêm bực bội. Sau một hồi suy nghĩ, hắn bấm gọi
điện thoại cho Sở Thập Hàm.
...
Sở Thập Hàm lau vệt máu tươi trên lưỡi dao năng lượng, liếc nhìn
chiếc đồng hồ thông minh đang rung lên.
Mấy ngày nay cậu bận tối mắt tối mũi. Trung tướng Đàm Du giao
đủ loại nhiệm vụ truy sát khiến cậu bị xoay như chong chóng,
hiếm khi về căn hộ.
"Có công danh mới cưới được ca ca mà."
Ban đầu khi Trung tướng Đàm Du đưa ra lời đề nghị, Sở Thập
Hàm không định nhận lời. Cho đến khi vị trung tướng nhắc đến
cơ hội thăng tiến.
Với sự tiến cử của Đàm Du, Sở Thập Hàm thực sự có thể nhanh
chóng leo lên cấp bậc cao. Không cần đợi đến 27-28 tuổi, thậm
chí chưa đến 25, cậu đã có thể đạt được quân hàm đáng mơ ước.
"Được rút ngắn vài năm truy đuổi ca ca."
Sở Thập Hàm giữ khuôn mặt lạnh như tiền nhưng trong lòng đã
rung động.
Hạ gục mấy tay chân của mục tiêu, cậu vừa giữ khoảng cách an
toàn theo dõi đối tượng ám sát đi vào khách sạn, vừa bật điện
thoại: "Tạ Diêm?"
"Sở Thập Hàm." Giọng Tạ Diêm bên kia phát ra âm thanh lười
biếng. "Khá đấy, còn nhớ tên tôi."
Sở Thập Hàm phớt lờ giọng điệu châm chọc của hắn: "Có việc
gì?"
"Làm phiền đại nhân bận rộn rồi à?" Tạ Diêm cười khẽ, cố ý hạ
thấp giọng: "Sở Thập Hàm, đau đầu không ngủ được, làm sao
giờ?"
Mục tiêu rẽ vào khách sạn, Sở Thập Hàm theo sát: "Nặng lắm?"
"Khá nặng, có khi ngất xỉu luôn ấy," Tạ Diêm bịa chuyện không
ngượng miệng, "Cần người bên cạnh."
Tạ Diêm nghe thấy bên kia dường như có tiếng cười khẽ của Sở
Thập Hàm: "Bịa chuyện thành thạo thế, xem ra không nghiêm
trọng lắm."
"Không muốn qua thì nói thẳng đi," Tạ Diêm nghe tiếng bước
chân bên kia nhanh hơn, "Em đang ở đâu?"
Sở Thập Hàm trả lời thật: "Khách sạn."
Tạ Diêm im lặng một lát, hỏi câu kỳ quặc: "Một mình?"
Trong góc khuất camera, Sở Thập Hàm chặn đòn tấn công của
mục tiêu, một cú quét chân ghì đối phương xuống sàn: "Có thể
coi là hai người?"
Tạ Diêm nghe thấy tiếng động dữ dội cùng hơi thở gấp gáp của
người đàn ông khác, nét mặt lạnh đi: "Sở Thập Hàm, em đang
làm gì thế?"
Sở Thập Hàm không hiểu sao ca ca đột nhiên nổi giận. Kẻ bị khóa
tay sau lưng vẫn cố vùng vẫy, cậu thẳng tay đấm mạnh vào mặt
khiến đối phương r3n rỉ đau đớn, nằm bẹp dưới sàn thở hắt ra
từng hơi yếu ớt.
"Không làm gì, đang làm việc thôi." Tuân thủ nguyên tắc bảo mật
của Trung tướng Đàm, cậu cố gắng trả lời qua loa.
Tiếc là Tạ Diêm đã hiểu sai hoàn toàn: "Em đang làm... công việc
'chính quy' à?"
"Ừm." Sở Thập Hàm lục ra đĩa mật từ người mục tiêu, vô tư
quăng xác sang một bên. "Thế nào là không chính quy?"
Tạ Diêm nhẹ nhàng gợi ý: "Ví dụ như lui tới những nơi không mấy
đứng đắn, như khách sạn, hộp đêm..."
Sở Thập Hàm nhìn quanh hiện trường: "Vậy công việc của em
không chính quy?"
"Cũng không hẳn." Tạ Diêm nói. "Miễn là không tiếp xúc quá
nhiều với người khác..."
Sở Thập Hàm vừa đánh cho mục tiêu một trận: ... Có vẻ đã bị
chẩn đoán nhầm rồi.
Sở Thập Hàm bỏ mặc kẻ đang thoi thóp trên sàn, quay vào
phòng khách sạn đã đặt trước. Cậu bật hệ thống điện toán đám
mây, truyền dữ liệu từ đĩa CD về phía Trung tướng Đàm.
Hạ thấp mi, cậu tháo đôi găng tay dính máu, ném vào thùng rác:
"Anh gọi đến chỉ để hỏi mấy chuyện này?"
"Không thì còn vì gì nữa?" Tạ Diêm nửa đùa nửa thật, "Nhớ em
rồi đây?"
Đầu ngón tay Sở Thập Hàm khựng lại.
Tạ Diêm nghe thấy bên kia im lặng một hồi lâu.
Lỡ chọc quá rồi chăng? Đang định chuyển chủ đề, hắn bỗng nghe
Sở Thập Hàm lên tiếng:
"Ngày mai em về."
Tạ Diêm giật mình. Giọng Sở Thập Hàm... nghe như đang dỗ
dành hắn vậy.
"Cuối cùng đại nhân bận rộn cũng rảnh tay rồi à?"
Sở Thập Hàm dõi theo thanh tiến trình truyền dữ liệu đạt 100%,
nhiệm vụ hoàn thành. Khóe miệng cậu nhẹ nhàng nhếch lên: "Dù
bận đến mấy cũng phải về dỗ Tạ Diêm - bạn học giả vờ đau đầu."
"Được lắm." Tạ Diêm bật cười khẽ, giọng trầm ấm vang bên tai:
"Tôi chờ em về dỗ đấy, Sở Thập Hàm - học sinh."
Tắm rửa xong, Sở Thập Hàm đứng dưới vòi hoa sen, dòng nước
ấm chảy dọc theo những đường cơ bắp sắc nét, rồi biến mất sau
làn hơi nước mờ ảo.
Cậu lên kế hoạch tiếp theo: Tạm dừng nhận nhiệm vụ từ Trung
tướng Đàm, ưu tiên những nhiệm vụ gần học viện để tiện về với
Tạ Diêm...
Nếu cứ xa cách thế này, chỉ liên lạc qua màn hình điện thoại, Tạ
Diêm sớm muộn cũng bị người khác dỗ dành mất.
Nghĩ đến "đối thủ tình cảm" mà Tạ Diêm từng nhắc qua trên
mạng, Sở Thập Hàm vội quấn khăn tắm, những giọt nước còn
đọng lại trên ngực lạnh buốt lăn xuống thân thể ấm nóng.
Phải làm việc quan trọng thôi - đăng nhập nick phụ trò chuyện với
Tạ Diêm, đề phòng anh ấy ở nhà một mình bị lừa tình lừa tiền.
Ngồi bên giường, Sở Thập Hàm bật ứng dụng, nhanh tay chuyển
sang tài khoản phụ.
...
Khi không có ai xung quanh, Tạ Diêm để đôi mắt rắn vàng lạnh
lùng hiện ra, ánh mắt sắc như dao quét qua chậu cây cảnh trong
phòng.
Chỉ một lát sau, những chiếc lá xanh bắt đầu héo rũ, viền lá
chuyển màu vàng úa dưới cái nhìn kỳ lạ đó.
Đang định quan sát hiện tượng bí ẩn này thì "ting" - điện thoại
reo.
Tạ Diêm với tay cầm máy, chớp mắt khi thấy tên hiển thị:
"Mèo kem ốc quế"
Tiểu hiệu của Sở Thập Hàm.
Em ấy dùng nick phụ gọi làm gì?
Bấm nhận cuộc gọi, màn hình hiện lên cảnh khách sạn... cùng dải
eo thon quấn khăn tắm còn ướt nhem của Sở Thập Hàm.
Hoá ra là video call.
Dù gọi hình nhưng Sở Thập Hàm im lặng, vừa để camera quay
cận cảnh vùng cổ áo phơi làn da ẩm ướt, vừa mở khung chat:
Mèo kem: "Anh ơi, dạo này có trò chuyện với ai khác không?"
Ngón tay Tạ Diêm khựng lại, lập tức hiểu ra ẩn ý của Sở Thập
Hàm.
Sợ hắn bị lừa à? Vậy thì bạn Sở Thập Hàm sẽ phải tự mình làm
"nạn nhân" thôi.
Khóe môi cong lên, Tạ Diêm hạ giọng trầm ấm như thì thầm bên
tai: "Không có. Nhưng buồn lắm, nếu bé mèo không chịu trò
chuyện, anh sẽ đi tìm bạn mới đấy."
Bên kia hình như giật mình vì cách xưng hô. Tạ Diêm thấy rõ
từng thớ cơ lộ ra qua khe áo choàng đột nhiên căng cứng.
Mèo kem ốc quế: "Đừng tìm ai khác. Em ở đây rồi."
Mèo kem ốc quế: "Không phải anh muốn xem cơ bụng sao?"
Thật thà đến thế là cùng?
Tạ Diêm nén nụ cười: "Xem chứ."
Sở Thập Hàm một tay cầm điện thoại, đưa ống kính lại gần hơn.
Cơ thể vừa tắm xong còn phảng phất hơi nước, những đường nét
cơ bụng hoàn hảo ẩn hiện qua khe áo choàng, mất hút vào vùng
kín đáo.
Mèo kem ốc quế: "Anh thấy rõ không?"
Tạ Diêm bật cười: "Cho anh xem mỗi thế này? Không đếm đủ
tám múi đâu, bé mèo."
Dù rõ mồn một những đường cơ lộ ra qua khe áo đúng chuẩn "8
mảnh", nhưng Tạ Diêm tỏ ra không hài lòng. Hắn muốn xem
nhiều hơn.
Trong khoảng lặng ngắn ngủi, Tạ Diêm lại đay nghiến: "Không
muốn cho anh xem à?"
Sở Thập Hàm lập tức ngoan ngoãn: "Cho ca ca xem."
Đánh xong dòng chữ, Sở Thập Hàm bắt đầu cử động. Vì phải một
tay cầm điện thoại, cậu khá vụng về khi cố gỡ dây áo bằng một
tay.
Nhưng dải áo Sở Thập Hàm buộc vội lúc nãy giờ thành nút thắt
chặt cứng.
Cậu cố gỡ mãi không xong, đôi mày bắt đầu nhíu lại. Bực mình,
Sở Thập Hàm tóm lấy dải lụa giật mạnh - phựt!
Chiếc điện thoại trong tay chao đảo theo. Khung hình từ chỗ chỉ
tập trung vào cơ bụng giờ loạn xạ, để lộ cả vùng dưới thắt lưng
tr*n tr** của chủ nhân.
Sở Thập Hàm đờ người, tay vội với theo tấm vải rơi.
"Đứng im."
Giọng Tạ Diêm vang lên khàn khàn qua màn hình. Kỳ lạ thay, Sở
Thập Hàm lập tức dừng lại như bị thôi miên, quên cả việc chỉnh
lại góc quay. Cậu đứng chôn chân giữa phòng, để mặc đối
phương nhìn ngắm toàn bộ khung cảnh nóng bỏng qua lớp vải
lệch tà tà.
"Em... không mặc đồ lót?"
------oOo------
Bình luận (0)
Vui lòng đăng nhập để bình luận.

Chưa có bình luận nào cho truyện này. Hãy là người đầu tiên bình luận!

Cài đặt hiển thị