Chương 58
Lỡ Chạm Huynh Đệ Tốt Của Bạn Trai Thì Phải Làm Sao?
Họa Lâu Phi Hồng
8 lượt xem
Cập nhật: 4 days ago
Nguồn: metruyenyy.xyz
"Hmm hmm~" Chương Thanh Hồi vừa hát vu vơ vừa đảo món
gan ngỗng trong chảo, "Gan ngỗng thơm ngon, súp nấm tuyệt
hảo..."
Nhà bếp hoạt động nhịp nhàng dưới sự điều khiển của một mình
hắn. Sáu bảy loại nồi chảo khác nhau cùng lúc hoạt động, khói
tỏa nghi ngút.
Trên bàn gần đó, Thẩm Dung - chàng trai mắt sóc nâu - đang
gặm chân thỏ và uống nước đào. Đuôi cáo màu đỏ thẫm vô tình
lộ ra sau lưng vì quá phấn khích: "Ngon quá! Hồi ca biết em nhịn
đói bao lâu rồi không? Cái lão già chết tiệt đó..."
Chương Thanh Hồi liếc mắt cảnh cáo: "Đừng để lông cáo rơi vào
đồ ăn! Khách sẽ khiếu nại đấy!"
"Biết rồi mà!" Thẩm Dung ôm chặt cái đuôi, bỗng khịt khịt mũi
hướng về chiếc nồi ở góc: "Ơ? Cái này sắp cạn nước rồi!"
Đúng lúc đó, nồi súp nấm bên kia cũng sôi sùng sục.
Thẩm Dung tròn mắt: "Khoan! Khoan! Cháy đấy!"
Không cần quay đầu, từ trong áo bếp Chương Thanh Hồi bỗng
mọc ra mấy xúc tu dài. Một tay tắt bếp, tay kia cầm đũa đảo thức
ăn, nhịp nhàng như máy.
"Uwa~" Thẩm Dung vỗ tay thán phục, chợt nhớ tới mấy cái đuôi
bị tịch thu, thở dài não nề: "Giá mà đuôi của em còn nguyên..."
Thẩm Dung còn chưa dứt lời, mấy xúc tu của Chương Thanh Hồi
đột ngột cứng đờ. Mấy cái đũa bếp trên tay bỗng bay vèo qua
đầu: "Ai?!"
Hai bóng người nơi cửa né nhanh như chớp. Tạ Diêm và Sở Thập
Hàm liếc nhau một cái, lập tức xông tới tấn công!
"Đm, sao lại là hai ông này..." Thẩm Dung rú lên thảm thiết, vung
chiếc đuôi đỏ cuối cùng còn sót lại.
Sở Thập Hàm nghiêng người tránh cú vẫy đuôi lửa, lưỡi dao năng
lượng xẹt thẳng về phía cổ Thẩm Dung.
Tốc độ phản ứng của Thẩm Dung chậm hẳn so với lần gặp trước.
Thấy không thể né đòn, y nhanh trí chộp lấy chiếc mũ bếp của
Chương Thanh Hồi trên bàn...
...vẫy vẫy như cờ trắng: "Hàng! Đầu hàng! Đừng đâm mà!"
Sở Thập Hàm: "......" Cậu đấm thẳng vào mặt Thẩm Dung, tay kia
ấn chặt y xuống ghế.
"Đánh thì đánh chỗ khác... đừng đánh mặt tôi! Hồi ca cứu em!"
Thẩm Dung rống lên thảm thiết.
Chương Thanh Hồi lặng lẽ quay mặt đi, bỏ mặc tiếng kêu cứu của
Thẩm Dung. Những xúc tu dài ngoẵng từ nhiều hướng khác nhau
đồng loạt tấn công Tạ Diêm.
Tạ Diêm bật cười khẽ nghiêng đầu, lực tinh thần bùng nổ trong
nháy mắt, đánh bật tất cả xúc tu ra xa: "Một sợi lông cáo đỏ...
Chưa ai từng nói với ngươi rằng khâu kiểm soát chất lượng đồ ăn
của quán có vấn đề sao? An toàn thực phẩm là quan trọng đấy."
Chương Thanh Hồi mặt xị xuống, những xúc tu của hắn giật giật
trên không trung vài cái rồi lại lao tới: "Xin lỗi, tại có con cáo hay
lẻn vào bếp ăn vụng thôi."
"Các người vẫn nên đi cùng tôi một chuyến." Tạ Diêm cười nhạt,
lực tinh thần của hắn tựa như xúc tu vô hình, từng sợi một quấn
chặt lấy xúc tu của Chương Thanh Hồi, khiến hắn không thể nhúc
nhích.
"Rốt cuộc ngươi là ai...?" Chương Thanh Hồi cuối cùng cũng nhận
ra điều bất thường. Hắn chưa từng thấy con người nào có thể
khống chế lực tinh thần đến mức này... Tựa như bản thân nó đã
là một con quái vật.
"Một vị khách không may gặp vấn đề an toàn thực phẩm." Tạ
Diêm mỉm cười, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng đầy áp lực, "Và giờ
đến đòi bồi thường tinh thần."
Chương Thanh Hồi trừng mắt nhìn thẳng, bỗng há mồm phun ra
một vòi mực đen kịt!
Tạ Diêm né người nhanh như chớp, nhưng vẫn bị vài giọt chất
lỏng đen bắn vào áo sơ mi trắng cao cấp.
Lông mày Tạ Diêm nhíu lại. Hắn lạnh lùng xông tới, tấn công
thẳng Chương Thanh Hồi.
Những vết đen trên vạt áo bỗng giật giật. Chỉ trong nháy mắt, vải
áo bị ăn mòn thành lỗ thủng. Dưới đất, đống chất lỏng đen nhầy
nhụa bò về phía đôi giày da.
Sở Thập Hàm vừa trói xong Thẩm Dung bằng dây quân dụng,
ngẩng lên đã thấy Tạ Diêm bị vây giữa biển đen. Cậu lập tức
phóng dao năng lượng về giữa trán Chương Thanh Hồi.
Chương Thanh Hồi bình thản phun tiếp dòng mực đen đụng độ
lưỡi dao. Thép nano cao cấp bị ăn mòn ngay tức khắc, chỉ còn lại
mảnh sắt vụn rơi lách tách xuống sàn.
Chỉ một giây sau, dòng mực đen ngập tràn đống sắt vụn, tạo
thành một lưỡi dao năng lượng y hệt, quay ngược lại đâm thẳng
về phía Sở Thập Hàm!
Số 45 - Biến Dị Bạch Tuộc: Đa xúc tu, có giác hút, mực đen có
khả năng ăn mòn và ký sinh trên mọi vật thể.
Nghĩa là, một khi bị dòng mực này bao phủ hoàn toàn, nó sẽ ký
sinh lên cơ thể thối rữa đó!
Tạ Diêm...
Sở Thập Hàm nhíu mày, đá văng lưỡi dao đen sang một bên,
quay người định lao tới cứu Tạ Diêm.
Dòng chất lỏng đen nhầy nhụa sắp bám vào giày da của Tạ Diêm,
hắn liếc xuống với ánh mắt ghê tởm.
Đôi mắt lại một lần nữa hóa thành đồng tử dọc màu vàng kim!
Ngay khoảnh khắc đó, tất cả dòng mực đang bò trườn đột ngột
đóng băng, sau đó co rúm lại vội vã như bị dọa, thậm chí còn run
lên vài cái.
Chương Thanh Hồi: "......"
Sở Thập Hàm: "......"
Thẩm Dung bị trói năm tầng bảy lớp, lặng lẽ lăn đến cạnh
Chương Thanh Hồi: "Hồi ca, em thấy hình như không đánh lại
được... Hay là đầu hàng đi..."
"Có thể có chút khí khái không?" Chương Thanh Hồi đá nhẹ Thẩm
Dung một cái, "Tuyệt đối không..."
"Bàn số 5 đang giục món ăn!" Nhân viên phục vụ ngoài cửa hét
vang, "Đầu bếp Chương! Không lên món khách sẽ chấm 1 sao
đấy!"
"Đừng!" Chương Thanh Hồi hét lớn, "Vào ngay đây!"
Hắn quay đầu nhìn nồi đồ ăn: Nếu không múc ra ngay sẽ cháy
khét mất! Nhưng vấn đề là tất cả xúc tu của hắn vẫn bị lực tinh
thần của Tạ Diêm siết chặt, không nhúc nhích được.
Chương Thanh Hồi trừng mắt nhìn Tạ Diêm, bỗng "phịch" một
tiếng quỳ sụp xuống: "Đầu hàng! Tôi đầu hàng! Cho tôi ra món
cái đã được không?!"
Đôi mắt Tạ Diêm dần trở lại màu xanh lam: "......"
...
Tạ Diêm ngồi thư thái bên bàn, chống cằm hỏi: "Tức là từ trước
tới giờ các ngươi chưa hề hại người? Chỉ đơn thuần thích nấu
ăn?"
"Đúng vậy đúng vậy!" Chương Thanh Hồi vội dâng lên một món
thỏ hầm mới làm, "Tất cả là do cái đuôi cáo kia bay tứ tung! Đổi
món mới cho hai vị, xin đừng chấm 1 sao!"
"Không bỏ độc trong đồ ăn chứ?" Tạ Diêm nhướng mày, xiên một
miếng đưa tới miệng Sở Thập Hàm.
Sở Thập Hàm liếc nhìn: Ý gì đây? Bắt cậu nếm thử độc?
Dù nghĩ vậy vẫn ngoan ngoãn ăn hết miếng thịt.
"Tuyệt đối không! Đó là sự báng bổ ẩm thực!" Chương Thanh Hồi
giận dữ gằn giọng, "Tổ chức bắt tôi đầu độc, nên tôi mới phản
bội bỏ trốn!"
Tạ Diêm vừa cho Sở Thập Hàm ăn xong, tâm trạng cực kỳ thoải
mái. Đương nhiên hắn biết con bạch tuộc này không dám bỏ độc:
"Tổ chức?"
Chương Thanh Hồi gật đầu. Ban đầu 'Phần Chúc' đưa hắn đến
đây ẩn danh, vì mực đen của hắn có thể ăn mòn người thường,
biến họ thành "zombie" bị tổ chức khống chế.
Chương Thanh Hồi vừa nấu vừa kể, giọng phẫn nộ: "Bọn chúng
bảo chỉ cần tôi kiểm soát liều lượng mực trong đồ ăn, sẽ âm thầm
tạo ra cả một đội quân 'zombie' mà không ai hay!"
"Ở đây so với vùng phóng xạ, có nhiều người biết thưởng thức
món ăn của tôi hơn, tôi cũng mừng," hắn bỗng thở dài, "Nhưng
bắt tôi đầu độc thực khách? Không đời nào!
Thế là Chương Thanh Hồi bỏ trốn.
"Đúng vậy đúng vậy! Hồi ca làm gì cũng được, chuyện này thì
không bao giờ!" Thẩm Dung vẫy vẫy đuôi, "Đầu thỏ, ngon."
Cáo ăn thỏ - hóa ra là vậy nên trong nồi thỏ hầm mới có lông
cáo.
Tạ Diêm gật đầu, chợt quay sang Thẩm Dung: "Thế tại sao ngươi
lại ở đây?"
"Cái này... à..." Thẩm Dung vừa đảo mắt liếc ngang, Sở Thập
Hàm đã chĩa súng plasma vào trán y. Lập tức khai thật: "Là... lúc
các người chuyển phạm nhân, tôi bí mật buộc sợi chỉ đỏ cho mấy
lính áp giải... rồi nhân lúc họ hôn nhau mà trốn..."
Tạ Diêm chống cằm: "...Ngươi xác định chỉ hôn thôi chứ?"
"A... ài!" Thẩm Dung gân cổ cãi, "Ai bảo chúng hành hạ ta? Nhổ
lông, rút cả lít máu, còn bàn nhau là sẽ mổ xác ta... Giờ ta vẫn
còn đau đây! Bằng không đã không đánh lại..."
Tạ Diêm bắt được từ khóa: "Tạ Mục", "giải phẫu". Hắn đoán ra:
Thẩm Dung trốn lúc Tạ Mục chuyển giao biến dị thể. Mục đích
của Tạ Mục - có lẽ là thử nghiệm gì đó.
"Ta với Hồi ca đều là dân lương thiện!" Thẩm Dung r3n rỉ, "Trốn
tới đây khó lắm, tội trước cũng đi tù rồi, tha cho ta đi."
Tạ Diêm nhướn mày: "Theo ta biết, biến dị thể bản tính tàn
sát..."
"Đồn đại vớ vẩn!" Thẩm Dung vội ngắt lời, "Trừ số ít dị biến thể,
đa số chỉ bị bản năng thú ảnh hưởng chút thôi... Giết người là
vì..."
Vì hận - hận loài người đã quăng chúng vào vùng đất phóng xạ,
khiến chúng sống không ra sống, chết không ra chết, biến dạng
đau đớn, điên loạn trong tuyệt vọng.
Thẩm Dung thuộc dạng biến dị tích cực hiếm hoi - như trúng số
độc đắc.
"Ta cũng ghét loài người," Thẩm Dung cười gằn, "Buồn cười thật,
bị ruồng bỏ, bị khinh rẻ, nhưng vẫn khao khát được sống như
người thường. Ta thích uống nước đào, thích 'ship' các cặp đôi
trong phim... Những thứ tưởng đơn giản ấy ở vùng phóng xạ là
xa xỉ lắm..."
Y vừa nói vừa giả vờ lau nước mắt, liếc trộm phản ứng của hai
người.
Tạ Diêm và Sở Thập Hàm vẫn bình thản như không.
"Nè..." Thẩm Dung hạ giọng, "Các người không thấy ta đáng
thương sao? Chẳng động lòng chút nào à?"
Tạ Diêm khẽ nhếch mép: "Thương hại thì giải quyết được gì?
Hiện tại ta chẳng thay đổi nổi tình thế."
Hiện tại.
Sở Thập Hàm chớp mắt - cách nói đó ngụ ý...
"Thế còn cậu?" Thẩm Dung liếc nhìn Tạ Diêm vô cảm, quay sang
Sở Thập Hàm.
"......" Sở Thập Hàm quay mặt đi.
Cậu không quan tâm. Ngoại trừ Tạ Diêm, cậu chẳng bận tâm đ
ến bất cứ ai.
"Vậy các người nhất định phải bắt chúng ta sao?" Thẩm Dung
không vẫy đuôi nữa, cũng bỏ luôn cái trò khóc lóc, nhe răng đe
dọa: "Vậy đừng trách ta liều mạng..."
"Bắt ngươi làm gì?" Tạ Diêm bất ngờ lên tiếng, "Hoàng đế hạ lệnh
chuyển giao các ngươi, giờ một con cáo lại rơi vào tay ta... Ta
không muốn vô cớ khiến Đế quốc nghi ngờ."
Nói chính xác hơn, nếu điều tra đến Tạ Diêm, phát hiện ra hắn là
biến dị thể...
"Thật sao?!" Mắt cáo sáng rực, "Thế Hồi ca thì sao?"
Tạ Diêm thong thả xiên miếng thịt thỏ: "Bắt hắn cũng sẽ liên lụy
đến ngươi."
"Người tốt ơi!" Thẩm Dung quỵch xuống đất, "Vậy mau cởi trói
cho ta..."
Tạ Diêm bỗng nở nụ cười khó hiểu: "Nói thì nói vậy, nhưng để
ngăn ngươi hại người..."
Thẩm Dung trợn mắt kinh hãi, lùi lại: "Ngươi... ngươi đừng tới
gần ta!"
......
Thẩm Dung giãy giụa cởi trói, mếu máo nhìn cái mông trụi lủi -
cái đuôi cuối cùng cũng biến mất. Y ngồi phịch xuống đất, hồn
phiêu phách tán.
Chiếc đuôi đỏ rực bị quăng vào túi đựng nguyên liệu. Tạ Diêm vô
cảm rửa tay hết lần này đến lần khác.
"Đã bảo, chuyện này để em làm." Sở Thập Hàm lôi từ tủ bếp ra
chai nước rửa tay đưa cho hắn.
Cậu thấy... xót cho hắn.
Thẩm Dung trợn mắt nhìn hai người: Chỉ giật mất cái đuôi thôi
mà? Giờ y mất sạch đuôi rồi, có ai xót đâu?
Tạ Diêm nghiêng đầu nhìn Sở Thập Hàm, khẽ cong mép, kéo tay
cậu về phía mình.
Dòng nước mát luồn qua những ngón tay đan vào nhau. Hắn nhỏ
dung dịch tẩy rửa, chậm rãi chà xát đến khi bọt xà phòng nổi lên:
"Nếu tự tay làm, anh chỉ cần rửa tay. Còn nếu em động thủ..." -
giọng hắn hạ thấp - "tôi sẽ tắm rửa sạch sẽ toàn thân thể em."
Em là của anh. - Tạ Diêm thầm nghĩ.
Những ngón tay đan vào nhau dưới lớp bọt xà phòng, dòng nước
chảy qua kẽ tay như một lời thì thầm của tình yêu.
Sở Thập Hàm dán mắt vào lớp bọt trắng đang tan dần, lộ ra đôi
bàn tay đang nắm chặt. Khoảnh khắc riêng tư ấy chợt vụt tắt.
Khi vòi nước khép lại, Tạ Diêm buông tay. Ngón út của Sở Thập
Hàm khẽ run, nhưng cậu kìm nén được h@m muốn níu lấy hắn.
"Vẫn không cắn câu sao..." Tạ Diêm liếc nhìn cậu thờ ơ: "Thật sự
không thích tôi?"
Thẩm Dung cũng ngừng khóc. Y chớp mắt nhìn hai người, bỗng
tìm thấy niềm vui mới - một cặp đôi đáng để "ship".
"Đáng 'ship' quá, thích!"
Chương Thanh Hồi nhìn Thẩm Dung với ánh mắt khinh bỉ.
"Còn ngươi?" Tạ Diêm bỗng quay sang Chương Thanh Hồi, như
có mắt sau lưng: "Muốn chúng ta xử lý thế nào?"
Chương Thanh Hồi cũng không rời mắt khỏi Tạ Diêm, trong lòng
đã có suy đoán: "Ngươi... thật sự là con người sao?"
"À..." Tạ Diêm chậm rãi nhếch cằm, "Xem ra không thể để ngươi
đi rồi."
"Ta không có ý đối địch," Chương Thanh Hồi trầm giọng, "Cũng
không cần lo chúng ta tố giác. Bọn ta đã phản bội tổ chức, không
muốn tự hại mình."
"Ta chưa từng tin bất cứ ai," Tạ Diêm chống cằm, "Trừ... Sở Thập
Hàm."
Sở Thập Hàm vẫn mặt lạnh liếc hắn: Lại muốn nắm tay hắn rồi.
"Vậy ngươi muốn làm gì?" Chương Thanh Hồi sẵn sàng liều
mạng, "Nếu ngươi định giết người diệt khẩu..."
Tạ Diêm bất ngờ cắt lời: "Ta đang thiếu vài tay chân."
Cả Chương Thanh Hồi lẫn Thẩm Dung cùng chớp mắt: "Hả?"
"Không tổ chức đứng sau, lại suốt ngày lo bị loài người phát
hiện," Tạ Diêm cười khẽ, "Nghe chán thật. Không muốn hợp tác
sao?"
Chương Thanh Hồi: "Chúng tôi cũng không dám không cân nhắc
đâu..."
Tạ Diêm: "Được." - Hắn lướt tay trên màn hình - "Thêm phương
thức liên lạc đi." (Để sau này sai vặt cho tiện)
Thẩm Dung vừa liếc nhìn chiếc đuôi bị nhét trong túi, vừa lấy
thiết bị liên lạc ra: "ID của ta là 'Lông Mềm Chín Đuôi'... dù giờ
chẳng còn cái nào..."
Khi Tạ Diêm thêm hai người vào danh bạ, Thẩm Dung đột nhiên
phát hiện ra một ID dưới cùng:
"'Bé Mèo Kem'... Haha! Ai mà đặt ID dễ thương thế!"
Tạ Diêm bình thản: "Vợ tôi."
Sở Thập Hàm: "..."
Thẩm Dung ngớ người: "Hả... cái gì cơ?!"
Tạ Diêm liếc nhìn với ánh mắt xem thường dành cho kẻ đần độn.
Thẩm Dung gãi đầu gãi tai, quay sang Sở Thập Hàm: "Này... cho
tôi xin liên lạc luôn nhé... Ê!"
Sở Thập Hàm như vừa thoát khỏi cơn mộng du, phải đợi Thẩm
Dung gọi đến lần thứ ba mới chịu quay đầu, ném chiếc thiết bị
liên lạc về phía y.
Thẩm Dung vội mở danh bạ của Sở Thập Hàm, tim đập thình
thịch khi nhìn vào mục ID:
"Sở Thập Hàm" - cái tên hiển thị đơn giản đến phũ phàng.
Cả thế giới của Thẩm Dung sụp đổ. CP mà y đã ship nhiệt tình...
hóa ra chỉ là ảo tưởng! Tay run rẩy thêm liên lạc xong, y trả thiết
bị trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, suýt nữa làm rơi nó xuống
đất.
Chương Thanh Hồi nhìn y với vẻ mặt khó hiểu: "Làm thuộc hạ
của hắn có phải chết đâu... Cần gì phải biểu cảm thảm hại thế?"
"Không... ca không hiểu đâu..." Thẩm Dung lắc đầu tuyệt vọng.
Y đã chuẩn bị cả chỉ hồng đi thắt nhân duyên rồi! Theo kịch bản
thông thường, lẽ ra Sở Thập Hàm phải mắc ảo thuật cố tình
quyến rũ, Tạ Diêm kìm nén không nổi rồi hai người bén lửa mới
phải!
Thẩm Dung đau khổ trong lòng: Sao Sở Thập Hàm lại không chịu
tranh thủ cơ hội chứ? Tạ Diêm sao lại nhịn được thế?!
Tạ Diêm lạnh lùng nhìn y: "Nếu thực sự không muốn, ngươi có
thể chọn cái chết..."
"Không! Tôi muốn sống! Rất muốn!" Thẩm Dung lập tức tỉnh táo,
đầu lắc như bánh xe.
Tạ Diêm liếc nhìn cả nhóm: "Đổi lại, ta sẽ che giấu thân phận các
ngươi. Gặp nguy hiểm, ta sẽ ra tay."
Đây vốn là thỏa thuận đôi bên cùng có lợi, nhưng sự thiếu tin
tưởng giữa hai phía khiến liên minh này mong manh như sương
sớm.
"Tất nhiên, các ngươi phải chứng minh giá trị." Tạ Diêm chậm rãi,
"Ta cần thông tin về Dị Biến Thể - về cái gọi là 'tổ chức' của các
ngươi."
Chương Thanh Hồi trầm ngâm: "Phần Tử chăng? Họ chỉ đang
điên cuồng tìm kiếm 'Hắn' - dùng sức mạnh của 'Hắn' lật đổ trật
tự nhân loại."
"Thông qua việc trà trộn vào giới tinh anh, thậm chí khống chế
họ, rồi mới phản công toàn diện."
Tạ Diêm trầm ngâm: "Vậy năng lực của 'Hắn' hẳn cũng liên quan
đến khống chế tinh thần."
"Đại khái thế," Thẩm Dung lắc đầu như bánh xe, "Chuyện thường
thôi mà. Trong top 10 của tổ chức, có tới ba người sở hữu năng
lực kinh thiên động địa..."
"Ồ?" Tạ Diêm chợt lộ vẻ đăm chiêu, "Bỗng thấy thuộc hạ của ta
có vẻ... yếu ớt quá."
"Khoan đã!" Thẩm Dung vội vàng, cảm giác mình sắp bị vứt bỏ
sau khi hết giá trị, "Tôi cũng rất có ích mà! Bất cứ việc gì cũng
làm được! Tôi hứa sẽ là thuộc hạ tận tụy nhất..."
Sở Thập Hàm khẽ nhướng mày, tay siết chặt khẩu súng plasma.
Thẩm Dung tình cờ liếc thấy: "...Ha... haha, tôi đùa thôi mà..."
Trời không phải chứ, vị trí thuộc hạ cũng tranh? Sao không tranh
luôn vị trí "vợ" đi?
Dù vẫn chưa quyết định được giữa hai Alpha hạng S này, ai sẽ là
công ai sẽ là thụ...
"Vậy sao?" Tạ Diêm quay sang Chương Thanh Hồi, giọng lạnh
lùng nhưng ẩn chứa thách thức: "Theo ngươi, nếu ta là Dị Biến
Thể, ta có thể xếp hạng bao nhiêu trong tổ chức của các ngươi?"
Chương Thanh Hồi hiểu rõ đây vừa là lời cảnh cáo, vừa là sự
thăm dò: "Ngươi rất mạnh... Có lẽ thuộc top 10. Dị Biến Thể yếu
hơn sẽ có bản năng quy phục trước kẻ mạnh hơn - như loài thú
đầu đàn."
Ký ức về đôi mắt rắn vàng của Tạ Diêm khiến Chương Thanh Hồi
rùng mình. Nỗi khiếp sợ ấy còn ám ảnh hơn bất kỳ lãnh đạo nào
trong tổ chức.
Tạ Diêm gật đầu. Nếu đoán không lầm, việc tổ chức cử tắc kè
hoa đánh cắp vảy rồng hẳn liên quan đến "Hắn".
Rồng ư?
Ánh mắt vàng của chính mình hiện lên trong tâm trí.
Không thể nào... Mình rõ ràng vẫn là người mà.
Nhưng tốt nhất nên điều tra kỹ.
"Cảm ơn lời khen," Tạ Diêm cười nửa miệng, "Vậy thì, giao dịch
với ta hẳn là lựa chọn khôn ngoan."
...
Tạ Diêm và Sở Thập Hàm cũng không lưu lại lâu. Sau khi kiểm tra
kỹ khu vực xung quanh đảm bảo không có dị thường, hai người
rời đi.
Trước khi đi, Chương Thanh Hồi còn hứa giảm giá 50% cho hai
người nếu ghé lại nhà hàng này. Sở Thập Hàm thậm chí có vẻ
đang nghiêm túc cân nhắc.
"Em thực sự định đến đây ăn mỗi ngày sao?" Tạ Diêm vừa đi vừa
mở thiết bị liên lạc, "Tôi tưởng nhìn thấy xúc tu bạch tuộc sẽ
khiến em mất cảm giác ngon miệng."
"Anh cũng thế chứ?" Sở Thập Hàm liếc nhìn Tạ Diêm, "Xúc tu."
"Học đòi thôi mà." Tạ Diêm đột nhiên phóng ra một luồng lực tinh
thần, như một xúc tu nhỏ cuốn lấy eo Sở Thập Hàm kéo cậu lại
gần, "Khá thú vị mà, không phải sao?"
Sở Thập Hàm khẽ nhướng mày, cảm thấy bất lực trước cảm giác
phi nhân loại toát ra từ Tạ Diêm: "Lúc nãy anh nói, anh có vợ?"
"Không phải sao?" Tạ Diêm cười khẽ, "Một bé vợ mèo."
...
"Lời Tạ Diêm nói không thể tin hoàn toàn đâu." Thẩm Dung lắc
đầu, cắm ống hút vào chai nước đào, "Hắn là con người xảo
quyệt nhất mà em từng gặp."
"Có chắc còn là người không thì..." Chương Thanh Hồi nghĩ đến
đôi đồng tử rắn vàng vừa thấy, bỗng lưỡi như tê cứng.
Ba chữ "Dị Biến Thể" nghẹn lại trong cổ họng. Một nỗi khiếp sợ
nguyên thủy trào dâng.
Không thể nói ra!
Hắn giật mình nhận ra mình không thể tiết lộ thân phận thật của
Tạ Diêm.
Đây là năng lực gì? Lại còn có loại kỹ năng tinh thần nghịch thiên
như vậy sao?
Giờ mới hiểu tại sao Tạ Diêm dễ dàng thả họ đi - hắn ta chưa
từng thực sự tin tưởng!
"Hồi ca, sao đột nhiên im bặt?" Thẩm Dung mở thiết bị liên lạc,
giật mình thấy tin nhắn của Tạ Diêm.
Y hút một ngụm nước đào rồi mở ra, chữ lớn hiện lên chói mắt:
Tạ Diêm: Thuộc hạ tài năng, nhiệm vụ đầu tiên của ngươi đã tới.
Tạ Diêm: Giúp ta có được Sở Thập Hàm.
Thẩm Dung mắt sáng rực, nước mắt hạnh phúc tuôn trào: Thật
tuyệt! CP của mình là thật! Nhưng ngay lập tức y giật mình nhớ
ra điều gì đó không ổn: Khoan đã... thế còn "bé vợ mèo" thì sao?
Sau một hồi do dự, y khéo léo nhắn tin cho Tạ Diêm:
Lông Mềm Có Chín Đuôi: Lão đại, ngài chơi 3P à?!
Tạ Diêm: ...
------oOo------
"Hmm hmm~" Chương Thanh Hồi vừa hát vu vơ vừa đảo món
gan ngỗng trong chảo, "Gan ngỗng thơm ngon, súp nấm tuyệt
hảo..."
Nhà bếp hoạt động nhịp nhàng dưới sự điều khiển của một mình
hắn. Sáu bảy loại nồi chảo khác nhau cùng lúc hoạt động, khói
tỏa nghi ngút.
Trên bàn gần đó, Thẩm Dung - chàng trai mắt sóc nâu - đang
gặm chân thỏ và uống nước đào. Đuôi cáo màu đỏ thẫm vô tình
lộ ra sau lưng vì quá phấn khích: "Ngon quá! Hồi ca biết em nhịn
đói bao lâu rồi không? Cái lão già chết tiệt đó..."
Chương Thanh Hồi liếc mắt cảnh cáo: "Đừng để lông cáo rơi vào
đồ ăn! Khách sẽ khiếu nại đấy!"
"Biết rồi mà!" Thẩm Dung ôm chặt cái đuôi, bỗng khịt khịt mũi
hướng về chiếc nồi ở góc: "Ơ? Cái này sắp cạn nước rồi!"
Đúng lúc đó, nồi súp nấm bên kia cũng sôi sùng sục.
Thẩm Dung tròn mắt: "Khoan! Khoan! Cháy đấy!"
Không cần quay đầu, từ trong áo bếp Chương Thanh Hồi bỗng
mọc ra mấy xúc tu dài. Một tay tắt bếp, tay kia cầm đũa đảo thức
ăn, nhịp nhàng như máy.
"Uwa~" Thẩm Dung vỗ tay thán phục, chợt nhớ tới mấy cái đuôi
bị tịch thu, thở dài não nề: "Giá mà đuôi của em còn nguyên..."
Thẩm Dung còn chưa dứt lời, mấy xúc tu của Chương Thanh Hồi
đột ngột cứng đờ. Mấy cái đũa bếp trên tay bỗng bay vèo qua
đầu: "Ai?!"
Hai bóng người nơi cửa né nhanh như chớp. Tạ Diêm và Sở Thập
Hàm liếc nhau một cái, lập tức xông tới tấn công!
"Đm, sao lại là hai ông này..." Thẩm Dung rú lên thảm thiết, vung
chiếc đuôi đỏ cuối cùng còn sót lại.
Sở Thập Hàm nghiêng người tránh cú vẫy đuôi lửa, lưỡi dao năng
lượng xẹt thẳng về phía cổ Thẩm Dung.
Tốc độ phản ứng của Thẩm Dung chậm hẳn so với lần gặp trước.
Thấy không thể né đòn, y nhanh trí chộp lấy chiếc mũ bếp của
Chương Thanh Hồi trên bàn...
...vẫy vẫy như cờ trắng: "Hàng! Đầu hàng! Đừng đâm mà!"
Sở Thập Hàm: "......" Cậu đấm thẳng vào mặt Thẩm Dung, tay kia
ấn chặt y xuống ghế.
"Đánh thì đánh chỗ khác... đừng đánh mặt tôi! Hồi ca cứu em!"
Thẩm Dung rống lên thảm thiết.
Chương Thanh Hồi lặng lẽ quay mặt đi, bỏ mặc tiếng kêu cứu của
Thẩm Dung. Những xúc tu dài ngoẵng từ nhiều hướng khác nhau
đồng loạt tấn công Tạ Diêm.
Tạ Diêm bật cười khẽ nghiêng đầu, lực tinh thần bùng nổ trong
nháy mắt, đánh bật tất cả xúc tu ra xa: "Một sợi lông cáo đỏ...
Chưa ai từng nói với ngươi rằng khâu kiểm soát chất lượng đồ ăn
của quán có vấn đề sao? An toàn thực phẩm là quan trọng đấy."
Chương Thanh Hồi mặt xị xuống, những xúc tu của hắn giật giật
trên không trung vài cái rồi lại lao tới: "Xin lỗi, tại có con cáo hay
lẻn vào bếp ăn vụng thôi."
"Các người vẫn nên đi cùng tôi một chuyến." Tạ Diêm cười nhạt,
lực tinh thần của hắn tựa như xúc tu vô hình, từng sợi một quấn
chặt lấy xúc tu của Chương Thanh Hồi, khiến hắn không thể nhúc
nhích.
"Rốt cuộc ngươi là ai...?" Chương Thanh Hồi cuối cùng cũng nhận
ra điều bất thường. Hắn chưa từng thấy con người nào có thể
khống chế lực tinh thần đến mức này... Tựa như bản thân nó đã
là một con quái vật.
"Một vị khách không may gặp vấn đề an toàn thực phẩm." Tạ
Diêm mỉm cười, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng đầy áp lực, "Và giờ
đến đòi bồi thường tinh thần."
Chương Thanh Hồi trừng mắt nhìn thẳng, bỗng há mồm phun ra
một vòi mực đen kịt!
Tạ Diêm né người nhanh như chớp, nhưng vẫn bị vài giọt chất
lỏng đen bắn vào áo sơ mi trắng cao cấp.
Lông mày Tạ Diêm nhíu lại. Hắn lạnh lùng xông tới, tấn công
thẳng Chương Thanh Hồi.
Những vết đen trên vạt áo bỗng giật giật. Chỉ trong nháy mắt, vải
áo bị ăn mòn thành lỗ thủng. Dưới đất, đống chất lỏng đen nhầy
nhụa bò về phía đôi giày da.
Sở Thập Hàm vừa trói xong Thẩm Dung bằng dây quân dụng,
ngẩng lên đã thấy Tạ Diêm bị vây giữa biển đen. Cậu lập tức
phóng dao năng lượng về giữa trán Chương Thanh Hồi.
Chương Thanh Hồi bình thản phun tiếp dòng mực đen đụng độ
lưỡi dao. Thép nano cao cấp bị ăn mòn ngay tức khắc, chỉ còn lại
mảnh sắt vụn rơi lách tách xuống sàn.
Chỉ một giây sau, dòng mực đen ngập tràn đống sắt vụn, tạo
thành một lưỡi dao năng lượng y hệt, quay ngược lại đâm thẳng
về phía Sở Thập Hàm!
Số 45 - Biến Dị Bạch Tuộc: Đa xúc tu, có giác hút, mực đen có
khả năng ăn mòn và ký sinh trên mọi vật thể.
Nghĩa là, một khi bị dòng mực này bao phủ hoàn toàn, nó sẽ ký
sinh lên cơ thể thối rữa đó!
Tạ Diêm...
Sở Thập Hàm nhíu mày, đá văng lưỡi dao đen sang một bên,
quay người định lao tới cứu Tạ Diêm.
Dòng chất lỏng đen nhầy nhụa sắp bám vào giày da của Tạ Diêm,
hắn liếc xuống với ánh mắt ghê tởm.
Đôi mắt lại một lần nữa hóa thành đồng tử dọc màu vàng kim!
Ngay khoảnh khắc đó, tất cả dòng mực đang bò trườn đột ngột
đóng băng, sau đó co rúm lại vội vã như bị dọa, thậm chí còn run
lên vài cái.
Chương Thanh Hồi: "......"
Sở Thập Hàm: "......"
Thẩm Dung bị trói năm tầng bảy lớp, lặng lẽ lăn đến cạnh
Chương Thanh Hồi: "Hồi ca, em thấy hình như không đánh lại
được... Hay là đầu hàng đi..."
"Có thể có chút khí khái không?" Chương Thanh Hồi đá nhẹ Thẩm
Dung một cái, "Tuyệt đối không..."
"Bàn số 5 đang giục món ăn!" Nhân viên phục vụ ngoài cửa hét
vang, "Đầu bếp Chương! Không lên món khách sẽ chấm 1 sao
đấy!"
"Đừng!" Chương Thanh Hồi hét lớn, "Vào ngay đây!"
Hắn quay đầu nhìn nồi đồ ăn: Nếu không múc ra ngay sẽ cháy
khét mất! Nhưng vấn đề là tất cả xúc tu của hắn vẫn bị lực tinh
thần của Tạ Diêm siết chặt, không nhúc nhích được.
Chương Thanh Hồi trừng mắt nhìn Tạ Diêm, bỗng "phịch" một
tiếng quỳ sụp xuống: "Đầu hàng! Tôi đầu hàng! Cho tôi ra món
cái đã được không?!"
Đôi mắt Tạ Diêm dần trở lại màu xanh lam: "......"
...
Tạ Diêm ngồi thư thái bên bàn, chống cằm hỏi: "Tức là từ trước
tới giờ các ngươi chưa hề hại người? Chỉ đơn thuần thích nấu
ăn?"
"Đúng vậy đúng vậy!" Chương Thanh Hồi vội dâng lên một món
thỏ hầm mới làm, "Tất cả là do cái đuôi cáo kia bay tứ tung! Đổi
món mới cho hai vị, xin đừng chấm 1 sao!"
"Không bỏ độc trong đồ ăn chứ?" Tạ Diêm nhướng mày, xiên một
miếng đưa tới miệng Sở Thập Hàm.
Sở Thập Hàm liếc nhìn: Ý gì đây? Bắt cậu nếm thử độc?
Dù nghĩ vậy vẫn ngoan ngoãn ăn hết miếng thịt.
"Tuyệt đối không! Đó là sự báng bổ ẩm thực!" Chương Thanh Hồi
giận dữ gằn giọng, "Tổ chức bắt tôi đầu độc, nên tôi mới phản
bội bỏ trốn!"
Tạ Diêm vừa cho Sở Thập Hàm ăn xong, tâm trạng cực kỳ thoải
mái. Đương nhiên hắn biết con bạch tuộc này không dám bỏ độc:
"Tổ chức?"
Chương Thanh Hồi gật đầu. Ban đầu 'Phần Chúc' đưa hắn đến
đây ẩn danh, vì mực đen của hắn có thể ăn mòn người thường,
biến họ thành "zombie" bị tổ chức khống chế.
Chương Thanh Hồi vừa nấu vừa kể, giọng phẫn nộ: "Bọn chúng
bảo chỉ cần tôi kiểm soát liều lượng mực trong đồ ăn, sẽ âm thầm
tạo ra cả một đội quân 'zombie' mà không ai hay!"
"Ở đây so với vùng phóng xạ, có nhiều người biết thưởng thức
món ăn của tôi hơn, tôi cũng mừng," hắn bỗng thở dài, "Nhưng
bắt tôi đầu độc thực khách? Không đời nào!
Thế là Chương Thanh Hồi bỏ trốn.
"Đúng vậy đúng vậy! Hồi ca làm gì cũng được, chuyện này thì
không bao giờ!" Thẩm Dung vẫy vẫy đuôi, "Đầu thỏ, ngon."
Cáo ăn thỏ - hóa ra là vậy nên trong nồi thỏ hầm mới có lông
cáo.
Tạ Diêm gật đầu, chợt quay sang Thẩm Dung: "Thế tại sao ngươi
lại ở đây?"
"Cái này... à..." Thẩm Dung vừa đảo mắt liếc ngang, Sở Thập
Hàm đã chĩa súng plasma vào trán y. Lập tức khai thật: "Là... lúc
các người chuyển phạm nhân, tôi bí mật buộc sợi chỉ đỏ cho mấy
lính áp giải... rồi nhân lúc họ hôn nhau mà trốn..."
Tạ Diêm chống cằm: "...Ngươi xác định chỉ hôn thôi chứ?"
"A... ài!" Thẩm Dung gân cổ cãi, "Ai bảo chúng hành hạ ta? Nhổ
lông, rút cả lít máu, còn bàn nhau là sẽ mổ xác ta... Giờ ta vẫn
còn đau đây! Bằng không đã không đánh lại..."
Tạ Diêm bắt được từ khóa: "Tạ Mục", "giải phẫu". Hắn đoán ra:
Thẩm Dung trốn lúc Tạ Mục chuyển giao biến dị thể. Mục đích
của Tạ Mục - có lẽ là thử nghiệm gì đó.
"Ta với Hồi ca đều là dân lương thiện!" Thẩm Dung r3n rỉ, "Trốn
tới đây khó lắm, tội trước cũng đi tù rồi, tha cho ta đi."
Tạ Diêm nhướn mày: "Theo ta biết, biến dị thể bản tính tàn
sát..."
"Đồn đại vớ vẩn!" Thẩm Dung vội ngắt lời, "Trừ số ít dị biến thể,
đa số chỉ bị bản năng thú ảnh hưởng chút thôi... Giết người là
vì..."
Vì hận - hận loài người đã quăng chúng vào vùng đất phóng xạ,
khiến chúng sống không ra sống, chết không ra chết, biến dạng
đau đớn, điên loạn trong tuyệt vọng.
Thẩm Dung thuộc dạng biến dị tích cực hiếm hoi - như trúng số
độc đắc.
"Ta cũng ghét loài người," Thẩm Dung cười gằn, "Buồn cười thật,
bị ruồng bỏ, bị khinh rẻ, nhưng vẫn khao khát được sống như
người thường. Ta thích uống nước đào, thích 'ship' các cặp đôi
trong phim... Những thứ tưởng đơn giản ấy ở vùng phóng xạ là
xa xỉ lắm..."
Y vừa nói vừa giả vờ lau nước mắt, liếc trộm phản ứng của hai
người.
Tạ Diêm và Sở Thập Hàm vẫn bình thản như không.
"Nè..." Thẩm Dung hạ giọng, "Các người không thấy ta đáng
thương sao? Chẳng động lòng chút nào à?"
Tạ Diêm khẽ nhếch mép: "Thương hại thì giải quyết được gì?
Hiện tại ta chẳng thay đổi nổi tình thế."
Hiện tại.
Sở Thập Hàm chớp mắt - cách nói đó ngụ ý...
"Thế còn cậu?" Thẩm Dung liếc nhìn Tạ Diêm vô cảm, quay sang
Sở Thập Hàm.
"......" Sở Thập Hàm quay mặt đi.
Cậu không quan tâm. Ngoại trừ Tạ Diêm, cậu chẳng bận tâm đ
ến bất cứ ai.
"Vậy các người nhất định phải bắt chúng ta sao?" Thẩm Dung
không vẫy đuôi nữa, cũng bỏ luôn cái trò khóc lóc, nhe răng đe
dọa: "Vậy đừng trách ta liều mạng..."
"Bắt ngươi làm gì?" Tạ Diêm bất ngờ lên tiếng, "Hoàng đế hạ lệnh
chuyển giao các ngươi, giờ một con cáo lại rơi vào tay ta... Ta
không muốn vô cớ khiến Đế quốc nghi ngờ."
Nói chính xác hơn, nếu điều tra đến Tạ Diêm, phát hiện ra hắn là
biến dị thể...
"Thật sao?!" Mắt cáo sáng rực, "Thế Hồi ca thì sao?"
Tạ Diêm thong thả xiên miếng thịt thỏ: "Bắt hắn cũng sẽ liên lụy
đến ngươi."
"Người tốt ơi!" Thẩm Dung quỵch xuống đất, "Vậy mau cởi trói
cho ta..."
Tạ Diêm bỗng nở nụ cười khó hiểu: "Nói thì nói vậy, nhưng để
ngăn ngươi hại người..."
Thẩm Dung trợn mắt kinh hãi, lùi lại: "Ngươi... ngươi đừng tới
gần ta!"
......
Thẩm Dung giãy giụa cởi trói, mếu máo nhìn cái mông trụi lủi -
cái đuôi cuối cùng cũng biến mất. Y ngồi phịch xuống đất, hồn
phiêu phách tán.
Chiếc đuôi đỏ rực bị quăng vào túi đựng nguyên liệu. Tạ Diêm vô
cảm rửa tay hết lần này đến lần khác.
"Đã bảo, chuyện này để em làm." Sở Thập Hàm lôi từ tủ bếp ra
chai nước rửa tay đưa cho hắn.
Cậu thấy... xót cho hắn.
Thẩm Dung trợn mắt nhìn hai người: Chỉ giật mất cái đuôi thôi
mà? Giờ y mất sạch đuôi rồi, có ai xót đâu?
Tạ Diêm nghiêng đầu nhìn Sở Thập Hàm, khẽ cong mép, kéo tay
cậu về phía mình.
Dòng nước mát luồn qua những ngón tay đan vào nhau. Hắn nhỏ
dung dịch tẩy rửa, chậm rãi chà xát đến khi bọt xà phòng nổi lên:
"Nếu tự tay làm, anh chỉ cần rửa tay. Còn nếu em động thủ..." -
giọng hắn hạ thấp - "tôi sẽ tắm rửa sạch sẽ toàn thân thể em."
Em là của anh. - Tạ Diêm thầm nghĩ.
Những ngón tay đan vào nhau dưới lớp bọt xà phòng, dòng nước
chảy qua kẽ tay như một lời thì thầm của tình yêu.
Sở Thập Hàm dán mắt vào lớp bọt trắng đang tan dần, lộ ra đôi
bàn tay đang nắm chặt. Khoảnh khắc riêng tư ấy chợt vụt tắt.
Khi vòi nước khép lại, Tạ Diêm buông tay. Ngón út của Sở Thập
Hàm khẽ run, nhưng cậu kìm nén được h@m muốn níu lấy hắn.
"Vẫn không cắn câu sao..." Tạ Diêm liếc nhìn cậu thờ ơ: "Thật sự
không thích tôi?"
Thẩm Dung cũng ngừng khóc. Y chớp mắt nhìn hai người, bỗng
tìm thấy niềm vui mới - một cặp đôi đáng để "ship".
"Đáng 'ship' quá, thích!"
Chương Thanh Hồi nhìn Thẩm Dung với ánh mắt khinh bỉ.
"Còn ngươi?" Tạ Diêm bỗng quay sang Chương Thanh Hồi, như
có mắt sau lưng: "Muốn chúng ta xử lý thế nào?"
Chương Thanh Hồi cũng không rời mắt khỏi Tạ Diêm, trong lòng
đã có suy đoán: "Ngươi... thật sự là con người sao?"
"À..." Tạ Diêm chậm rãi nhếch cằm, "Xem ra không thể để ngươi
đi rồi."
"Ta không có ý đối địch," Chương Thanh Hồi trầm giọng, "Cũng
không cần lo chúng ta tố giác. Bọn ta đã phản bội tổ chức, không
muốn tự hại mình."
"Ta chưa từng tin bất cứ ai," Tạ Diêm chống cằm, "Trừ... Sở Thập
Hàm."
Sở Thập Hàm vẫn mặt lạnh liếc hắn: Lại muốn nắm tay hắn rồi.
"Vậy ngươi muốn làm gì?" Chương Thanh Hồi sẵn sàng liều
mạng, "Nếu ngươi định giết người diệt khẩu..."
Tạ Diêm bất ngờ cắt lời: "Ta đang thiếu vài tay chân."
Cả Chương Thanh Hồi lẫn Thẩm Dung cùng chớp mắt: "Hả?"
"Không tổ chức đứng sau, lại suốt ngày lo bị loài người phát
hiện," Tạ Diêm cười khẽ, "Nghe chán thật. Không muốn hợp tác
sao?"
Chương Thanh Hồi: "Chúng tôi cũng không dám không cân nhắc
đâu..."
Tạ Diêm: "Được." - Hắn lướt tay trên màn hình - "Thêm phương
thức liên lạc đi." (Để sau này sai vặt cho tiện)
Thẩm Dung vừa liếc nhìn chiếc đuôi bị nhét trong túi, vừa lấy
thiết bị liên lạc ra: "ID của ta là 'Lông Mềm Chín Đuôi'... dù giờ
chẳng còn cái nào..."
Khi Tạ Diêm thêm hai người vào danh bạ, Thẩm Dung đột nhiên
phát hiện ra một ID dưới cùng:
"'Bé Mèo Kem'... Haha! Ai mà đặt ID dễ thương thế!"
Tạ Diêm bình thản: "Vợ tôi."
Sở Thập Hàm: "..."
Thẩm Dung ngớ người: "Hả... cái gì cơ?!"
Tạ Diêm liếc nhìn với ánh mắt xem thường dành cho kẻ đần độn.
Thẩm Dung gãi đầu gãi tai, quay sang Sở Thập Hàm: "Này... cho
tôi xin liên lạc luôn nhé... Ê!"
Sở Thập Hàm như vừa thoát khỏi cơn mộng du, phải đợi Thẩm
Dung gọi đến lần thứ ba mới chịu quay đầu, ném chiếc thiết bị
liên lạc về phía y.
Thẩm Dung vội mở danh bạ của Sở Thập Hàm, tim đập thình
thịch khi nhìn vào mục ID:
"Sở Thập Hàm" - cái tên hiển thị đơn giản đến phũ phàng.
Cả thế giới của Thẩm Dung sụp đổ. CP mà y đã ship nhiệt tình...
hóa ra chỉ là ảo tưởng! Tay run rẩy thêm liên lạc xong, y trả thiết
bị trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, suýt nữa làm rơi nó xuống
đất.
Chương Thanh Hồi nhìn y với vẻ mặt khó hiểu: "Làm thuộc hạ
của hắn có phải chết đâu... Cần gì phải biểu cảm thảm hại thế?"
"Không... ca không hiểu đâu..." Thẩm Dung lắc đầu tuyệt vọng.
Y đã chuẩn bị cả chỉ hồng đi thắt nhân duyên rồi! Theo kịch bản
thông thường, lẽ ra Sở Thập Hàm phải mắc ảo thuật cố tình
quyến rũ, Tạ Diêm kìm nén không nổi rồi hai người bén lửa mới
phải!
Thẩm Dung đau khổ trong lòng: Sao Sở Thập Hàm lại không chịu
tranh thủ cơ hội chứ? Tạ Diêm sao lại nhịn được thế?!
Tạ Diêm lạnh lùng nhìn y: "Nếu thực sự không muốn, ngươi có
thể chọn cái chết..."
"Không! Tôi muốn sống! Rất muốn!" Thẩm Dung lập tức tỉnh táo,
đầu lắc như bánh xe.
Tạ Diêm liếc nhìn cả nhóm: "Đổi lại, ta sẽ che giấu thân phận các
ngươi. Gặp nguy hiểm, ta sẽ ra tay."
Đây vốn là thỏa thuận đôi bên cùng có lợi, nhưng sự thiếu tin
tưởng giữa hai phía khiến liên minh này mong manh như sương
sớm.
"Tất nhiên, các ngươi phải chứng minh giá trị." Tạ Diêm chậm rãi,
"Ta cần thông tin về Dị Biến Thể - về cái gọi là 'tổ chức' của các
ngươi."
Chương Thanh Hồi trầm ngâm: "Phần Tử chăng? Họ chỉ đang
điên cuồng tìm kiếm 'Hắn' - dùng sức mạnh của 'Hắn' lật đổ trật
tự nhân loại."
"Thông qua việc trà trộn vào giới tinh anh, thậm chí khống chế
họ, rồi mới phản công toàn diện."
Tạ Diêm trầm ngâm: "Vậy năng lực của 'Hắn' hẳn cũng liên quan
đến khống chế tinh thần."
"Đại khái thế," Thẩm Dung lắc đầu như bánh xe, "Chuyện thường
thôi mà. Trong top 10 của tổ chức, có tới ba người sở hữu năng
lực kinh thiên động địa..."
"Ồ?" Tạ Diêm chợt lộ vẻ đăm chiêu, "Bỗng thấy thuộc hạ của ta
có vẻ... yếu ớt quá."
"Khoan đã!" Thẩm Dung vội vàng, cảm giác mình sắp bị vứt bỏ
sau khi hết giá trị, "Tôi cũng rất có ích mà! Bất cứ việc gì cũng
làm được! Tôi hứa sẽ là thuộc hạ tận tụy nhất..."
Sở Thập Hàm khẽ nhướng mày, tay siết chặt khẩu súng plasma.
Thẩm Dung tình cờ liếc thấy: "...Ha... haha, tôi đùa thôi mà..."
Trời không phải chứ, vị trí thuộc hạ cũng tranh? Sao không tranh
luôn vị trí "vợ" đi?
Dù vẫn chưa quyết định được giữa hai Alpha hạng S này, ai sẽ là
công ai sẽ là thụ...
"Vậy sao?" Tạ Diêm quay sang Chương Thanh Hồi, giọng lạnh
lùng nhưng ẩn chứa thách thức: "Theo ngươi, nếu ta là Dị Biến
Thể, ta có thể xếp hạng bao nhiêu trong tổ chức của các ngươi?"
Chương Thanh Hồi hiểu rõ đây vừa là lời cảnh cáo, vừa là sự
thăm dò: "Ngươi rất mạnh... Có lẽ thuộc top 10. Dị Biến Thể yếu
hơn sẽ có bản năng quy phục trước kẻ mạnh hơn - như loài thú
đầu đàn."
Ký ức về đôi mắt rắn vàng của Tạ Diêm khiến Chương Thanh Hồi
rùng mình. Nỗi khiếp sợ ấy còn ám ảnh hơn bất kỳ lãnh đạo nào
trong tổ chức.
Tạ Diêm gật đầu. Nếu đoán không lầm, việc tổ chức cử tắc kè
hoa đánh cắp vảy rồng hẳn liên quan đến "Hắn".
Rồng ư?
Ánh mắt vàng của chính mình hiện lên trong tâm trí.
Không thể nào... Mình rõ ràng vẫn là người mà.
Nhưng tốt nhất nên điều tra kỹ.
"Cảm ơn lời khen," Tạ Diêm cười nửa miệng, "Vậy thì, giao dịch
với ta hẳn là lựa chọn khôn ngoan."
...
Tạ Diêm và Sở Thập Hàm cũng không lưu lại lâu. Sau khi kiểm tra
kỹ khu vực xung quanh đảm bảo không có dị thường, hai người
rời đi.
Trước khi đi, Chương Thanh Hồi còn hứa giảm giá 50% cho hai
người nếu ghé lại nhà hàng này. Sở Thập Hàm thậm chí có vẻ
đang nghiêm túc cân nhắc.
"Em thực sự định đến đây ăn mỗi ngày sao?" Tạ Diêm vừa đi vừa
mở thiết bị liên lạc, "Tôi tưởng nhìn thấy xúc tu bạch tuộc sẽ
khiến em mất cảm giác ngon miệng."
"Anh cũng thế chứ?" Sở Thập Hàm liếc nhìn Tạ Diêm, "Xúc tu."
"Học đòi thôi mà." Tạ Diêm đột nhiên phóng ra một luồng lực tinh
thần, như một xúc tu nhỏ cuốn lấy eo Sở Thập Hàm kéo cậu lại
gần, "Khá thú vị mà, không phải sao?"
Sở Thập Hàm khẽ nhướng mày, cảm thấy bất lực trước cảm giác
phi nhân loại toát ra từ Tạ Diêm: "Lúc nãy anh nói, anh có vợ?"
"Không phải sao?" Tạ Diêm cười khẽ, "Một bé vợ mèo."
...
"Lời Tạ Diêm nói không thể tin hoàn toàn đâu." Thẩm Dung lắc
đầu, cắm ống hút vào chai nước đào, "Hắn là con người xảo
quyệt nhất mà em từng gặp."
"Có chắc còn là người không thì..." Chương Thanh Hồi nghĩ đến
đôi đồng tử rắn vàng vừa thấy, bỗng lưỡi như tê cứng.
Ba chữ "Dị Biến Thể" nghẹn lại trong cổ họng. Một nỗi khiếp sợ
nguyên thủy trào dâng.
Không thể nói ra!
Hắn giật mình nhận ra mình không thể tiết lộ thân phận thật của
Tạ Diêm.
Đây là năng lực gì? Lại còn có loại kỹ năng tinh thần nghịch thiên
như vậy sao?
Giờ mới hiểu tại sao Tạ Diêm dễ dàng thả họ đi - hắn ta chưa
từng thực sự tin tưởng!
"Hồi ca, sao đột nhiên im bặt?" Thẩm Dung mở thiết bị liên lạc,
giật mình thấy tin nhắn của Tạ Diêm.
Y hút một ngụm nước đào rồi mở ra, chữ lớn hiện lên chói mắt:
Tạ Diêm: Thuộc hạ tài năng, nhiệm vụ đầu tiên của ngươi đã tới.
Tạ Diêm: Giúp ta có được Sở Thập Hàm.
Thẩm Dung mắt sáng rực, nước mắt hạnh phúc tuôn trào: Thật
tuyệt! CP của mình là thật! Nhưng ngay lập tức y giật mình nhớ
ra điều gì đó không ổn: Khoan đã... thế còn "bé vợ mèo" thì sao?
Sau một hồi do dự, y khéo léo nhắn tin cho Tạ Diêm:
Lông Mềm Có Chín Đuôi: Lão đại, ngài chơi 3P à?!
Tạ Diêm: ...
------oOo------
Bình luận (0)
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
Chưa có bình luận nào cho truyện này. Hãy là người đầu tiên bình luận!