Chương 64
Lỡ Chạm Huynh Đệ Tốt Của Bạn Trai Thì Phải Làm Sao?
Họa Lâu Phi Hồng
8 lượt xem
Cập nhật: 4 days ago
Nguồn: metruyenyy.xyz
Lực tay Tạ Diêm hơi lỏng đi. Hắn nhìn cậu với ánh mắt vừa nghi
hoặc vừa như đang dụ dỗ: "Em định... cho tôi như thế nào?"
Sở Thập Hàm nhìn hắn lâu giây lát, rồi trong tư thế vẫn bị đè ép,
cậu đột ngột túm lấy cổ áo Tạ Diêm.
Tạ Diêm chưa kịp phản ứng đã bị kéo sụp xuống. Đôi mắt vàng
giãn ra ngạc nhiên khi cậu cắn nhẹ vào môi hắn.
Đầu lưỡi cảm nhận vị tanh nóng, Sở Thập Hàm dùng lưỡi li3m đi
giọt máu ứa ra. Cử chỉ trở nên dịu dàng hơn, như một lời an ủi,
từng chút một mơn man trên môi Tạ Diêm.
Sở Thập Hàm ngước mắt nhìn Tạ Diêm, đôi mắt vàng của hắn
không rời khỏi cậu.
Tạ Diêm trong kỳ nhạy cảm trở nên ngốc nghếch thật, hôn nhau
phải nhắm mắt chứ.
Một lớp hồng mỏng phủ lên gò má Sở Thập Hàm. Cậu cố nhớ lại
những lần Tạ Diêm thường làm, đưa đầu lưỡi dừng ở khe môi cố
gắng len lỏi vào.
Nhưng Tạ Diêm không chiều theo ý cậu.
Đầu lưỡi mềm mại vấp phải lực cản, cong nhẹ. Sở Thập Hàm
dường như đã dùng hết dũng khí và thủ đoạn, giờ chỉ biết rút lui
chút xíu.
Bỗng Tạ Diêm hé môi, cuốn lấy lưỡi cậu vào trong. Hắn nghiêng
đầu ngậm chặt môi Sở Thập Hàm, quấn lấy đầu lưỡi vừa quậy
phá nãy giờ, xoắn xuýt vài vòng rồi đột ngột đẩy ra, buông môi
cậu.
Sở Thập Hàm vô thức đuổi theo chiếc lưỡi, ngẩn ngơ nhìn lên.
Không ngờ Tạ Diêm lại kết thúc nụ hôn nhanh chóng thế.
Tạ Diêm chỉ khẽ chớp mắt vàng, tựa người lên cái tổ xây vụng về,
dùng ngón tay xoa nhẹ lên đôi môi đỏ ửng của cậu: "Chỉ cho tôi
nhiêu đây thôi?"
Tạ Diêm hỏi với vẻ tham lam vô độ.
Sở Thập Hàm bị đè ép dưới thân hình hắn, mặt lạnh không chút
biểu cảm, khẽ suy nghĩ. Vừa định mở miệng đáp lời, bỗng Tạ
Diêm thừa cơ thọc ngón tay vào khoang miệng cậu.
"Ưm..." Sở Thập Hàm miễn cưỡng há nửa miệng, mắt nhìn thẳng
vào hắn.
"Biểu cảm của em luôn như vậy..." Tạ Diêm chống cằm, vừa dùng
ngón tay ra vào giữa đôi môi cậu, vừa thưởng thức gương mặt
ửng hồng của Sở Thập Hàm, "hay là làm loạn nó lên thì hơn."
Âm thanh nước bọt bị khuấy động vang rõ trong không gian tĩnh
lặng. Tạ Diêm nhìn khóe mắt đỏ au của Sở Thập Hàm dưới k1ch
thích s1nh lý lẫn tâm lý, lòng dâng lên thứ kh0ái cảm tăm tối.
Hắn cúi sát thì thầm độc địa:
"Tôi không tốt như em nghĩ đâu, Sở Thập Hàm. Giao mình cho
tôi, em sẽ hối hận."
"Ưm..." Không... không hối hận... Sở Thập Hàm muốn trả lời
nhưng ngón tay quấy phá trong miệng khiến cậu không thốt nên
lời. Ánh mắt Tạ Diêm nhìn cậu như đã tuyên án tử hình trước -
một sự hối hận tất yếu.
Sao lại có người ca ca xấu xa đến thế...
Sở Thập Hàm liền dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng li3m lên ngón tay Tạ
Diêm.
Cử động của Tạ Diêm đột nhiên ngừng bặt.
Như đang hoàn thành một nhiệm vụ hệ trọng, Sở Thập Hàm từ
tốn li3m dọc theo ngón tay hắn, khi đến đầu ngón, cậu còn khéo
léo dùng lưỡi mơn nhẹ một cái.
"Em không hối hận đâu, ca ca. Em sẽ cho anh tất cả," gương mặt
lạnh lùng của Sở Thập Hàm dần tan biến, thay vào đó là vẻ
nghiêm túc kỳ lạ, "em còn có thể li3m chỗ khác nữa, ca ca."
Tạ Diêm nhìn cậu chằm chằm - khuôn mặt thanh tao nhưng lời
nói lại dâm loạn không tưởng. Đôi mắt vàng của hắn càng thêm
tối sầm, nhưng tay lại buông lỏng: "Thật sao?"
"Thật mà." Sở Thập Hàm rất giỏi chiều chuộng người ca ca điên
loạn trong kỳ nhạy cảm. Nhân lúc Tạ Diêm lơi tay, cậu khẽ ngồi
dậy, hôn nhẹ lên gò má hắn rồi từ từ quỳ xuống.
Chiếc lưỡi hồng nhuốm chút ẩm ướt lại tiếp tục công việc của nó -
y hệt cách cậu đã hôn Tạ Diêm lúc nãy.
Không quên liếc nhìn phản ứng của hắn, Sở Thập Hàm nhận thấy
Tạ Diêm đang có vẻ rất... thích thú. Vừa tiếp tục những cử chỉ m
ơn trớn, cậu vừa giật nhẹ vạt áo Tạ Diêm.
Muốn xé bỏ thứ vướng víu này...
Thật khó để diễn tả cảm giác của Tạ Diêm lúc này. Hắn vẫn nhớ
như in lần đầu gặp mặt, alpha này đã giết hàng chục con quái vật
biến dị mà không hề nhăn mặt, dựa vào thân cây lấm tia máu
như một cây tùng băng giá, khiến người khác không dám tới gần.
Vậy mà giờ đây lại quỳ xuống...
Mùi alpha của Tạ Diêm bùng lên dữ dội, gần như muốn tràn ngập
cả căn phòng. Hắn nhìn Sở Thập Hàm vẫn giữ vẻ mặt lạnh như
tiền, bỗng chốc nắm lấy cổ áo kéo cậu ngược lên, đè xuống gối.
Sở Thập Hàm đang tập trung bỗng bị gián đoạn, ngơ ngác quay
đầu: "Anh...?"
Tạ Diêm nắm chặt cằm cậu, xoay mặt đi với vẻ hung dữ: "Sở
Thập Hàm, em gọi thế này là li3m à?"
Bị người ca ca tâm tính thất thường đè ép, Sở Thập Hàm chỉ biết
cố gắng học hỏi: "Vậy phải làm sao mới đúng?"
Tạ Diêm cúi sát vào tai cậu, giọng trầm khàn dụ dỗ: "Em nên đưa
thẳng vào... rồi để tôi đẩy em..."
Cái này... quá lớn. Sở Thập Hàm nhíu mày, nhưng nghĩ nếu cố hết
sức thì có lẽ cũng...
"Được thôi, nhưng mà ca ca..." Sở Thập Hàm nghiêng đầu, liếc
nhìn xuống dưới, "hiện tại anh muốn đâm vào chỗ khác của em
phải không?"
Tạ Diêm mắt tối sầm, một tay với lấy hộp đồ trên đầu giường, tay
kia xé toạc chiếc áo sơ mi cậu đang mặc.
...
Căn phòng ngủ vốn bỏ không này hôm nay bỗng trở nên ồn ào
khác thường.
Từ bên trong vang lên tiếng đồ đạc rung lắc dữ dội xen lẫn những
hơi thở gấp gáp. Không biết bao lâu sau, mới nghe thấy vài lời đối
đáp đứt quãng, nén nhịn:
"Tạ... Tạ Diêm..."
"Ngoan nào, mở rộng thêm chút nữa, Tiểu Thập."
Những tiếng va đập càng lúc càng nhanh, càng gấp. Giọng nói
lạnh lùng kia cũng bắt đầu không kìm được những tiếng r3n rỉ.
Ánh đèn mờ nhạt từ phòng khách lọt vào căn phòng tối om, như
muốn thăm dò xem thứ âm thanh kỳ lạ kia thực chất là gì.
Tia sáng cuối cùng len lỏi đến tấm ga giường mềm mại, cuối cùng
cũng hé lộ phần nào cảnh tượng bên trong.
Người đàn ông với đôi mắt vàng bị chiếc gối che mất phần bụng,
toàn thân vẫn chỉnh tề y nguyên. Áo sơ mi và quần tây chỉ hơi
nhăn nhúm đôi chút.
Trái ngược hoàn toàn, người trong lòng hắn phủ đầy những vết
hồng trên làn da trắng lạnh, toàn thân run nhẹ, mặt chôn vào
gối, bị Tạ Diêm dẫn dắt như cánh bèo trôi dạt theo sóng nước.
Chiếc gối dùng để "xây tổ" giờ đã bị kẹp dưới eo Sở Thập Hàm.
Tạ Diêm có vẻ không hài lòng khi không nhìn thấy biểu cảm của
cậu, càng ghét chiếc gối đã nuốt chửng những âm thanh kia. Hắn
kéo phắt người trong lòng lên, lật ngược lại, rồi khiến cậu lại bắt
đầu chao đảo.
"Tạ..." Vẻ mặt lạnh lùng thường ngày của Sở Thập Hàm giờ đã
tan biến hoàn toàn, ngay cả việc giữ mình đứng yên cũng không
thể.
Những vảy rồng vàng kim lấp lánh giữa màu trắng tuyết và hồng
phấn, chói chang đến mức khó rời mắt.
Tạ Diêm xông động quá mạnh, khiến Sở Thập Hàm liên tục bị đẩy
ra khỏi vòng tay hắn. Tạ Diêm nhíu mày không hài lòng: "Kẹp eo
tôi."
Một thân hình lạnh lùng nhưng dẻo dai khéo léo quấn quanh
khung xương vuông vức hoàn hảo của hắn.
Dù luôn đạt điểm tối đa trong các bài tập rèn sức bền, nhưng giờ
đây Sở Thập Hàm không còn chút sức lực nào, chỉ có thể hoàn
toàn bị Tạ Diêm khống chế.
...
Không biết từ lúc nào, đèn phòng ngủ đã bật sáng.
Ánh đèn chiếu xuống tấm ga giường hỗn độn, Tạ Diêm ôm Sở
Thập Hàm đang mê man trong vòng tay, nhẹ nhàng hôn lên đôi
môi cậu.
Đôi chân Sở Thập Hàm run nhẹ, toàn thân phủ đầy vết hồng trên
nền da trắng, nằm bất lực trong lòng Tạ Diêm với ánh mắt vô
hồn.
Tạ Diêm đã thực sự chiếm đoạt một alpha cấp S mới 18 tuổi.
Hắn an ủi bằng một nụ hôn khác lên môi Sở Thập Hàm, giọng
khàn đặc: "Em ngoan lắm."
Sở Thập Hàm dường như đã lấy lại được chút ý thức, bản năng
đáp lại nụ hôn của Tạ Diêm, ôm lấy hắn khẽ gọi: "Ca ca..."
Tạ Diêm bế cậu lên, hiếm hoi cảm thấy mình hơi thú tính, xoa
đầu cậu: "Em mới mười tám tuổi."
Có phải hắn đã chiếm đoạt Sở Thập Hàm quá sớm?
Sở Thập Hàm khẽ nhấc mi, cũng xoa đầu Tạ Diêm: "Anh cũng
mới mười tám tuổi thôi."
Tạ Diêm thấy cậu đáng yêu quá, nâng cằm cậu lên: "Ừ, mười tám
tuổi, tôi đã có được Tiểu Thập."
Sở Thập Hàm nghĩ ca ca đôi khi quá giỏi nói lời đường mật, chỉ
một câu của Tạ Diêm đã khiến cậu cảm thấy những khổ sở vừa
qua chẳng là gì: "Giờ anh không bóp nữa?"
Tạ Diêm đã thỏa mãn, không còn điên loạn nữa, thậm chí nhẹ
nhàng xoa má Sở Thập Hàm đã đỏ lên vì bị bóp: "Lúc nãy... em
có ổn không?"
Một alpha bị... việc trái với cấu trúc s1nh lý bình thường này,
huống chi Tạ Diêm còn hung bạo như thế...
Sở Thập Hàm nhìn Tạ Diêm một lúc, rồi nghiêng đầu hỏi: "Anh
nghĩ sao?"
Chính hắn là người đã khiến cậu... không chịu dừng lại, thậm chí
còn hung bạo hơn, ép cậu đến mức gần như kiệt quệ hoàn toàn.
Ngay cả bây giờ cơ thể cậu vẫn còn run nhẹ không kiểm soát
được.
Cảm giác mất kiểm soát này thực sự vượt quá giới hạn chịu đựng
của Sở Thập Hàm.
"Tôi nghĩ..." Tạ Diêm cố ý vuốt xuống dưới một chút, "Tiểu Thập
dường như đã... mấy lần rồi, nếu là alpha thì nhiều lần như vậy
chắc phải rất sướng nhỉ?"
Lý luận kỳ quặc. Alpha nhiều lần như thế là khi làm người khác!
Chứ không phải bị người khác làm...
Thôi được rồi... Tạ Diêm có lẽ cũng nhận ra mình hơi quá đáng,
hắn ân cần đưa cho Sở Thập Hàm một cái gối, muốn cậu kê nghỉ
một lát.
Sở Thập Hàm mặt lạnh như tiền đẩy cái gối ra xa.
Tạ Diêm: "?"
Sở Thập Hàm làm lơ hắn.
Tạ Diêm nghiêng đầu, vẻ mặt mang chút ấm ức. Hắn đã đưa cho
Sở Thập Hàm thứ duy nhất dùng để "xây tổ" mà hắn có.
"......" Sở Thập Hàm bị ánh mắt đó làm mềm lòng, đành bất đắc
dĩ dịch lại gần, thì thầm: "Lúc nãy anh... từ phía sau, cái gối đó kê
dưới eo em, em có... làm bẩn nó một chút..."
Má cậu lại đỏ ửng lên.
Nhưng tâm trạng Tạ Diêm rõ ràng trở nên tốt hẳn. Hắn bất ngờ
đè Sở Thập Hàm xuống, cúi đầu dụi vào vai cậu, nhẹ nhàng cọ
má như một con thú lớn đang làm nũng: "Vậy là em thấy sướng
đúng không?"
Không sướng sao có thể... nhiều lần như thế? Huống chi "trang
bị" của Tạ Diêm quá tốt, Sở Thập Hàm lại thực sự thích hắn, chỉ
riêng yếu tố tâm lý đã đủ k1ch thích.
Cậu thở dài trong lòng, đưa tay xoa đầu Tạ Diêm: "Ừm. Chỉ là
anh... hơi to quá."
Tạ Diêm ngẫm nghĩ một lát, thì thầm: "Lần sau không đeo bao,
sẽ nhỏ hơn chút."
Dù sao cái bao đó cũng chiếm thể tích mà!
Sở Thập Hàm liếc nhìn biện pháp phòng hộ trên sàn - thứ mà Tạ
Diêm chọn ngẫu nhiên, có vẻ là loại có gel dưỡng ẩm...
Lời Tạ Diêm nói nghe có vẻ hợp lý.
Dù cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng Sở Thập Hàm vẫn rất tin
tưởng ca ca, cậu nghiêm túc hỏi: "Thật sao?"
Tạ Diêm hôn lên cổ Sở Thập Hàm vẫn còn hằn vết hồng: "Thật
mà."
------oOo------
Lực tay Tạ Diêm hơi lỏng đi. Hắn nhìn cậu với ánh mắt vừa nghi
hoặc vừa như đang dụ dỗ: "Em định... cho tôi như thế nào?"
Sở Thập Hàm nhìn hắn lâu giây lát, rồi trong tư thế vẫn bị đè ép,
cậu đột ngột túm lấy cổ áo Tạ Diêm.
Tạ Diêm chưa kịp phản ứng đã bị kéo sụp xuống. Đôi mắt vàng
giãn ra ngạc nhiên khi cậu cắn nhẹ vào môi hắn.
Đầu lưỡi cảm nhận vị tanh nóng, Sở Thập Hàm dùng lưỡi li3m đi
giọt máu ứa ra. Cử chỉ trở nên dịu dàng hơn, như một lời an ủi,
từng chút một mơn man trên môi Tạ Diêm.
Sở Thập Hàm ngước mắt nhìn Tạ Diêm, đôi mắt vàng của hắn
không rời khỏi cậu.
Tạ Diêm trong kỳ nhạy cảm trở nên ngốc nghếch thật, hôn nhau
phải nhắm mắt chứ.
Một lớp hồng mỏng phủ lên gò má Sở Thập Hàm. Cậu cố nhớ lại
những lần Tạ Diêm thường làm, đưa đầu lưỡi dừng ở khe môi cố
gắng len lỏi vào.
Nhưng Tạ Diêm không chiều theo ý cậu.
Đầu lưỡi mềm mại vấp phải lực cản, cong nhẹ. Sở Thập Hàm
dường như đã dùng hết dũng khí và thủ đoạn, giờ chỉ biết rút lui
chút xíu.
Bỗng Tạ Diêm hé môi, cuốn lấy lưỡi cậu vào trong. Hắn nghiêng
đầu ngậm chặt môi Sở Thập Hàm, quấn lấy đầu lưỡi vừa quậy
phá nãy giờ, xoắn xuýt vài vòng rồi đột ngột đẩy ra, buông môi
cậu.
Sở Thập Hàm vô thức đuổi theo chiếc lưỡi, ngẩn ngơ nhìn lên.
Không ngờ Tạ Diêm lại kết thúc nụ hôn nhanh chóng thế.
Tạ Diêm chỉ khẽ chớp mắt vàng, tựa người lên cái tổ xây vụng về,
dùng ngón tay xoa nhẹ lên đôi môi đỏ ửng của cậu: "Chỉ cho tôi
nhiêu đây thôi?"
Tạ Diêm hỏi với vẻ tham lam vô độ.
Sở Thập Hàm bị đè ép dưới thân hình hắn, mặt lạnh không chút
biểu cảm, khẽ suy nghĩ. Vừa định mở miệng đáp lời, bỗng Tạ
Diêm thừa cơ thọc ngón tay vào khoang miệng cậu.
"Ưm..." Sở Thập Hàm miễn cưỡng há nửa miệng, mắt nhìn thẳng
vào hắn.
"Biểu cảm của em luôn như vậy..." Tạ Diêm chống cằm, vừa dùng
ngón tay ra vào giữa đôi môi cậu, vừa thưởng thức gương mặt
ửng hồng của Sở Thập Hàm, "hay là làm loạn nó lên thì hơn."
Âm thanh nước bọt bị khuấy động vang rõ trong không gian tĩnh
lặng. Tạ Diêm nhìn khóe mắt đỏ au của Sở Thập Hàm dưới k1ch
thích s1nh lý lẫn tâm lý, lòng dâng lên thứ kh0ái cảm tăm tối.
Hắn cúi sát thì thầm độc địa:
"Tôi không tốt như em nghĩ đâu, Sở Thập Hàm. Giao mình cho
tôi, em sẽ hối hận."
"Ưm..." Không... không hối hận... Sở Thập Hàm muốn trả lời
nhưng ngón tay quấy phá trong miệng khiến cậu không thốt nên
lời. Ánh mắt Tạ Diêm nhìn cậu như đã tuyên án tử hình trước -
một sự hối hận tất yếu.
Sao lại có người ca ca xấu xa đến thế...
Sở Thập Hàm liền dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng li3m lên ngón tay Tạ
Diêm.
Cử động của Tạ Diêm đột nhiên ngừng bặt.
Như đang hoàn thành một nhiệm vụ hệ trọng, Sở Thập Hàm từ
tốn li3m dọc theo ngón tay hắn, khi đến đầu ngón, cậu còn khéo
léo dùng lưỡi mơn nhẹ một cái.
"Em không hối hận đâu, ca ca. Em sẽ cho anh tất cả," gương mặt
lạnh lùng của Sở Thập Hàm dần tan biến, thay vào đó là vẻ
nghiêm túc kỳ lạ, "em còn có thể li3m chỗ khác nữa, ca ca."
Tạ Diêm nhìn cậu chằm chằm - khuôn mặt thanh tao nhưng lời
nói lại dâm loạn không tưởng. Đôi mắt vàng của hắn càng thêm
tối sầm, nhưng tay lại buông lỏng: "Thật sao?"
"Thật mà." Sở Thập Hàm rất giỏi chiều chuộng người ca ca điên
loạn trong kỳ nhạy cảm. Nhân lúc Tạ Diêm lơi tay, cậu khẽ ngồi
dậy, hôn nhẹ lên gò má hắn rồi từ từ quỳ xuống.
Chiếc lưỡi hồng nhuốm chút ẩm ướt lại tiếp tục công việc của nó -
y hệt cách cậu đã hôn Tạ Diêm lúc nãy.
Không quên liếc nhìn phản ứng của hắn, Sở Thập Hàm nhận thấy
Tạ Diêm đang có vẻ rất... thích thú. Vừa tiếp tục những cử chỉ m
ơn trớn, cậu vừa giật nhẹ vạt áo Tạ Diêm.
Muốn xé bỏ thứ vướng víu này...
Thật khó để diễn tả cảm giác của Tạ Diêm lúc này. Hắn vẫn nhớ
như in lần đầu gặp mặt, alpha này đã giết hàng chục con quái vật
biến dị mà không hề nhăn mặt, dựa vào thân cây lấm tia máu
như một cây tùng băng giá, khiến người khác không dám tới gần.
Vậy mà giờ đây lại quỳ xuống...
Mùi alpha của Tạ Diêm bùng lên dữ dội, gần như muốn tràn ngập
cả căn phòng. Hắn nhìn Sở Thập Hàm vẫn giữ vẻ mặt lạnh như
tiền, bỗng chốc nắm lấy cổ áo kéo cậu ngược lên, đè xuống gối.
Sở Thập Hàm đang tập trung bỗng bị gián đoạn, ngơ ngác quay
đầu: "Anh...?"
Tạ Diêm nắm chặt cằm cậu, xoay mặt đi với vẻ hung dữ: "Sở
Thập Hàm, em gọi thế này là li3m à?"
Bị người ca ca tâm tính thất thường đè ép, Sở Thập Hàm chỉ biết
cố gắng học hỏi: "Vậy phải làm sao mới đúng?"
Tạ Diêm cúi sát vào tai cậu, giọng trầm khàn dụ dỗ: "Em nên đưa
thẳng vào... rồi để tôi đẩy em..."
Cái này... quá lớn. Sở Thập Hàm nhíu mày, nhưng nghĩ nếu cố hết
sức thì có lẽ cũng...
"Được thôi, nhưng mà ca ca..." Sở Thập Hàm nghiêng đầu, liếc
nhìn xuống dưới, "hiện tại anh muốn đâm vào chỗ khác của em
phải không?"
Tạ Diêm mắt tối sầm, một tay với lấy hộp đồ trên đầu giường, tay
kia xé toạc chiếc áo sơ mi cậu đang mặc.
...
Căn phòng ngủ vốn bỏ không này hôm nay bỗng trở nên ồn ào
khác thường.
Từ bên trong vang lên tiếng đồ đạc rung lắc dữ dội xen lẫn những
hơi thở gấp gáp. Không biết bao lâu sau, mới nghe thấy vài lời đối
đáp đứt quãng, nén nhịn:
"Tạ... Tạ Diêm..."
"Ngoan nào, mở rộng thêm chút nữa, Tiểu Thập."
Những tiếng va đập càng lúc càng nhanh, càng gấp. Giọng nói
lạnh lùng kia cũng bắt đầu không kìm được những tiếng r3n rỉ.
Ánh đèn mờ nhạt từ phòng khách lọt vào căn phòng tối om, như
muốn thăm dò xem thứ âm thanh kỳ lạ kia thực chất là gì.
Tia sáng cuối cùng len lỏi đến tấm ga giường mềm mại, cuối cùng
cũng hé lộ phần nào cảnh tượng bên trong.
Người đàn ông với đôi mắt vàng bị chiếc gối che mất phần bụng,
toàn thân vẫn chỉnh tề y nguyên. Áo sơ mi và quần tây chỉ hơi
nhăn nhúm đôi chút.
Trái ngược hoàn toàn, người trong lòng hắn phủ đầy những vết
hồng trên làn da trắng lạnh, toàn thân run nhẹ, mặt chôn vào
gối, bị Tạ Diêm dẫn dắt như cánh bèo trôi dạt theo sóng nước.
Chiếc gối dùng để "xây tổ" giờ đã bị kẹp dưới eo Sở Thập Hàm.
Tạ Diêm có vẻ không hài lòng khi không nhìn thấy biểu cảm của
cậu, càng ghét chiếc gối đã nuốt chửng những âm thanh kia. Hắn
kéo phắt người trong lòng lên, lật ngược lại, rồi khiến cậu lại bắt
đầu chao đảo.
"Tạ..." Vẻ mặt lạnh lùng thường ngày của Sở Thập Hàm giờ đã
tan biến hoàn toàn, ngay cả việc giữ mình đứng yên cũng không
thể.
Những vảy rồng vàng kim lấp lánh giữa màu trắng tuyết và hồng
phấn, chói chang đến mức khó rời mắt.
Tạ Diêm xông động quá mạnh, khiến Sở Thập Hàm liên tục bị đẩy
ra khỏi vòng tay hắn. Tạ Diêm nhíu mày không hài lòng: "Kẹp eo
tôi."
Một thân hình lạnh lùng nhưng dẻo dai khéo léo quấn quanh
khung xương vuông vức hoàn hảo của hắn.
Dù luôn đạt điểm tối đa trong các bài tập rèn sức bền, nhưng giờ
đây Sở Thập Hàm không còn chút sức lực nào, chỉ có thể hoàn
toàn bị Tạ Diêm khống chế.
...
Không biết từ lúc nào, đèn phòng ngủ đã bật sáng.
Ánh đèn chiếu xuống tấm ga giường hỗn độn, Tạ Diêm ôm Sở
Thập Hàm đang mê man trong vòng tay, nhẹ nhàng hôn lên đôi
môi cậu.
Đôi chân Sở Thập Hàm run nhẹ, toàn thân phủ đầy vết hồng trên
nền da trắng, nằm bất lực trong lòng Tạ Diêm với ánh mắt vô
hồn.
Tạ Diêm đã thực sự chiếm đoạt một alpha cấp S mới 18 tuổi.
Hắn an ủi bằng một nụ hôn khác lên môi Sở Thập Hàm, giọng
khàn đặc: "Em ngoan lắm."
Sở Thập Hàm dường như đã lấy lại được chút ý thức, bản năng
đáp lại nụ hôn của Tạ Diêm, ôm lấy hắn khẽ gọi: "Ca ca..."
Tạ Diêm bế cậu lên, hiếm hoi cảm thấy mình hơi thú tính, xoa
đầu cậu: "Em mới mười tám tuổi."
Có phải hắn đã chiếm đoạt Sở Thập Hàm quá sớm?
Sở Thập Hàm khẽ nhấc mi, cũng xoa đầu Tạ Diêm: "Anh cũng
mới mười tám tuổi thôi."
Tạ Diêm thấy cậu đáng yêu quá, nâng cằm cậu lên: "Ừ, mười tám
tuổi, tôi đã có được Tiểu Thập."
Sở Thập Hàm nghĩ ca ca đôi khi quá giỏi nói lời đường mật, chỉ
một câu của Tạ Diêm đã khiến cậu cảm thấy những khổ sở vừa
qua chẳng là gì: "Giờ anh không bóp nữa?"
Tạ Diêm đã thỏa mãn, không còn điên loạn nữa, thậm chí nhẹ
nhàng xoa má Sở Thập Hàm đã đỏ lên vì bị bóp: "Lúc nãy... em
có ổn không?"
Một alpha bị... việc trái với cấu trúc s1nh lý bình thường này,
huống chi Tạ Diêm còn hung bạo như thế...
Sở Thập Hàm nhìn Tạ Diêm một lúc, rồi nghiêng đầu hỏi: "Anh
nghĩ sao?"
Chính hắn là người đã khiến cậu... không chịu dừng lại, thậm chí
còn hung bạo hơn, ép cậu đến mức gần như kiệt quệ hoàn toàn.
Ngay cả bây giờ cơ thể cậu vẫn còn run nhẹ không kiểm soát
được.
Cảm giác mất kiểm soát này thực sự vượt quá giới hạn chịu đựng
của Sở Thập Hàm.
"Tôi nghĩ..." Tạ Diêm cố ý vuốt xuống dưới một chút, "Tiểu Thập
dường như đã... mấy lần rồi, nếu là alpha thì nhiều lần như vậy
chắc phải rất sướng nhỉ?"
Lý luận kỳ quặc. Alpha nhiều lần như thế là khi làm người khác!
Chứ không phải bị người khác làm...
Thôi được rồi... Tạ Diêm có lẽ cũng nhận ra mình hơi quá đáng,
hắn ân cần đưa cho Sở Thập Hàm một cái gối, muốn cậu kê nghỉ
một lát.
Sở Thập Hàm mặt lạnh như tiền đẩy cái gối ra xa.
Tạ Diêm: "?"
Sở Thập Hàm làm lơ hắn.
Tạ Diêm nghiêng đầu, vẻ mặt mang chút ấm ức. Hắn đã đưa cho
Sở Thập Hàm thứ duy nhất dùng để "xây tổ" mà hắn có.
"......" Sở Thập Hàm bị ánh mắt đó làm mềm lòng, đành bất đắc
dĩ dịch lại gần, thì thầm: "Lúc nãy anh... từ phía sau, cái gối đó kê
dưới eo em, em có... làm bẩn nó một chút..."
Má cậu lại đỏ ửng lên.
Nhưng tâm trạng Tạ Diêm rõ ràng trở nên tốt hẳn. Hắn bất ngờ
đè Sở Thập Hàm xuống, cúi đầu dụi vào vai cậu, nhẹ nhàng cọ
má như một con thú lớn đang làm nũng: "Vậy là em thấy sướng
đúng không?"
Không sướng sao có thể... nhiều lần như thế? Huống chi "trang
bị" của Tạ Diêm quá tốt, Sở Thập Hàm lại thực sự thích hắn, chỉ
riêng yếu tố tâm lý đã đủ k1ch thích.
Cậu thở dài trong lòng, đưa tay xoa đầu Tạ Diêm: "Ừm. Chỉ là
anh... hơi to quá."
Tạ Diêm ngẫm nghĩ một lát, thì thầm: "Lần sau không đeo bao,
sẽ nhỏ hơn chút."
Dù sao cái bao đó cũng chiếm thể tích mà!
Sở Thập Hàm liếc nhìn biện pháp phòng hộ trên sàn - thứ mà Tạ
Diêm chọn ngẫu nhiên, có vẻ là loại có gel dưỡng ẩm...
Lời Tạ Diêm nói nghe có vẻ hợp lý.
Dù cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng Sở Thập Hàm vẫn rất tin
tưởng ca ca, cậu nghiêm túc hỏi: "Thật sao?"
Tạ Diêm hôn lên cổ Sở Thập Hàm vẫn còn hằn vết hồng: "Thật
mà."
------oOo------
Bình luận (0)
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
Chưa có bình luận nào cho truyện này. Hãy là người đầu tiên bình luận!