Chương 82
Lỡ Chạm Huynh Đệ Tốt Của Bạn Trai Thì Phải Làm Sao?
Họa Lâu Phi Hồng
8 lượt xem
Cập nhật: 3 days ago
Nguồn: metruyenyy.xyz
Lưỡi dao năng lượng khẽ cứa, lớp vải đen rách một đường nhỏ, lộ
ra một vệt trắng ngần cùng chiếc đuôi đen mượt mà tương phản.
Tạ Diêm cúi mắt, dùng đầu dao nhẹ nhàng lật chiếc đuôi ra
ngoài.
Đầu dao lạnh buốt vô tình chạm vào đường cong mềm mại, khiến
nó hơi lún xuống rồi lại bật lên, tạo nên khung cảnh gợi cảm khó
tả.
Sở Thập Hàm né tránh.
Tạ Diêm nhướng mày, một tay đỡ lấy cậu, tăng thêm chút lực lên
đầu dao - chỉ một chút nữa thôi là có thể xuyên thủng.
Nhưng ngay sau đó, hắn bất ngờ xoay cổ tay, lưỡi dao chuyển
hướng, khéo léo lôi hoàn toàn chiếc đuôi ra ngoài.
Chiếc đuôi bông xù khẽ ve vẩy trong không khí, rồi cong cong
chạm nhẹ vào bụng Tạ Diêm: "Tạ Diêm, nếu có ai khác nhìn thấy
lỗ thủng trên quần em..." Giọng cậu đột ngột trầm xuống, "...em
sẽ không tha cho anh đâu."
Tạ Diêm cười khẽ, tóm lấy chiếc đuôi đang chọc chọc vào mình,
bóp nhẹ: "Không tha... bằng cách nào?
Ngay khi Tạ Diêm dùng lực, Sở Thập Hàm bật lên tiếng rên nghẹn
ngào: "Ừm... đánh anh đấy."
"Đánh anh?" Tạ Diêm bĩu môi, tay nắm chặt đuôi mèo vuốt ngược
từng chút một lên phía gốc.
Sở Thập Hàm như bị bấm nút, toàn thân run lên, lông tai và đuôi
dựng đứng. Cậu thở gấp: "Đừng... sờ nữa."
"Như này mà đòi đánh anh?" Tạ Diêm kéo cậu vào lòng, giọng
lạnh nhạt: "Bé mèo làm anh lo lắng, tâm tình rất không tốt."
Sở Thập Hàm ngẩng đầu, lưỡi nhỏ li3m môi Tạ Diêm như động
tác vuốt v e mãnh thú: "Đừng giận, em không đánh anh đâu."
Chỉ muốn hôn anh thôi.
Tay Tạ Diêm vẫn lười biếng vuốt v e chiếc đuôi từ gốc đến ngọn,
mắt khép hờ nhìn em mèo đang li3m mình: "Làm sao đây Sở
Thập Hàm? Nếu em mãi là mèo, anh là rồng, làm thế nào ở bên
nhau?"
Nghe cụm từ "không thể ở bên", Sở Thập Hàm lập tức nhíu mày,
cắn nhẹ môi Tạ Diêm: "Được mà. Chỉ là đột biến dị dạng thôi, em
từng thấy trong vùng phóng xạ..."
"Lỡ không khớp thì sao?" Tạ Diêm dùng đầu ngón tay trêu chọc
chóp đuôi, khiến búi lông mềm mại đuổi theo bàn tay hắn, "Mèo
con không nhét vừa với rồng... làm thế nào đây?"
"Ưm..." Cảm giác lạnh buốt từ găng tay da khiến Sở Thập Hàm
mềm nhũn, cậu gắng gượng ôm lấy Tạ Diêm, giọng nói đứt
quãng: "Sẽ khớp mà... từng vào được rồi... trước đây đều vào
được..."
Tạ Diêm nhướn mày: "Thắt nút cũng được?"
"Thắt nút cũng được." Để thuyết phục, Sở Thập Hàm bắt đầu nói
những lời tầm bậy với vẻ nghiêm túc: "Không phải có lông rồng
sao? Rồng và mèo đều có, nên rồng với mèo chắc chắn hợp
nhau."
Tạ Diêm: "..." Học được thêm điều mới.
Để trừng phạt chú mèo nói nhảm, Tạ Diêm tăng tốc vuốt mạnh
chiếc đuôi, để lớp lông mềm mại chui qua chui lại giữa các ngón
tay. Rồi hắn bất ngờ siết chặt gốc đuôi!
"Ưm... ưm..." Chiếc đuôi rung lắc dữ dội rồi đột ngột đơ cứng
giữa không trung, co giật vài cái trước khi rũ xuống bất lực.
Tạ Diêm xoa nhẹ tai mèo, giọng đầy mỉa mai: "Chỉ vuốt đuôi mà
cũng ra hết rồi, Sở Thập Hàm."
Sở Thập Hàm nằm trong lòng Tạ Diêm, từ từ lấy lại chút sức lực,
chiếc đuôi lại quấn lấy người hắn: "Rồng và mèo, được."
"Phụt..." Tạ Diêm bật cười, "Được hay không, về thử một chút là
biết ngay? Trước hết phải bắt lấy con dị biến kia đã..."
Tạ Diêm đứng dậy, đi vài bước rồi dựa vào thân cây. Sau một hồi
ân ái, vải quần tây của hắn đã nhăn nhúm, phồng lên một chỗ
nhỏ. Không thèm để ý, hắn chỉ lạnh nhạt nói: "Anh nghĩ ra cách
hay để bắt con dị biến đó rồi."
...
Tar lại ném ra một con dị biến hình thỏ. Bước chân gã dần chậm
lại, cuối cùng dừng hẳn, quay đầu nhìn về phía sau - đã lâu
không nghe thấy tiếng đánh nhau nữa.
Chẳng lẽ bị lạc mất rồi?
Gã khẽ cười khẩy: "Quả nhiên là 'Hắn', thật khó xử lý."
Khi Tar định chạm vào một đóa tường vi hoang dã để lây nhiễm,
bỗng có vật gì đó vỗ nhẹ vào vai.
Gã chầm chậm quay đầu.
Chính là con dị biến hình thỏ vừa ném ra.
Con thỏ biến dạng phình to, nhếch miệng lộ ra hai chiếc răng cửa
méo mó, đôi mắt đỏ ngầu nhìn thẳng vào Tar.
Tar không để bụng, khẽ vung tay đuổi con thỏ đi: "Sao lại quay
về? Đồ dị biến ngu ngốc..."
Lời còn chưa dứt, con thỏ dị biến bỗng há to cái miệng ba méo
mó kỳ quái, cắn phập vào vai gã!
Tar né người trong chớp mắt, chiếc áo da bị xé toạc. Gã ôm lấy
bờ vai đầy thương tích - Tại sao? Lũ dị biến do gã tạo ra không
bao giờ tấn công chủ nhân!
Gã xoay cổ tay, tóm gáy con thỏ bóp mạnh!
Rắc! Xương cổ dị biến gãy lìa.
Đang định ném xác con thỏ phản chủ, một tiếng "Đoàng!" vang
lên phía sau.
Có kẻ bắn lén!
Năng lực tinh thần dày đặc bùng nổ từ cơ thể Tar, khiến viên đạn
đóng băng giữa không trung. Gã quay đầu với tư thế gãy khớp,
giọng lạnh như băng: "Dám đánh lén ta?"
Viên đạn bị lực tinh thần bùng nổ hất văng đi! Nhưng ngay sau
đó lại đâm phải một luồng sức mạnh tinh thần còn khủng khiếp
hơn, bị kẹp cứng giữa hai lực lượng đối nghịch, lơ lửng trên
không mà không thể nhúc nhích.
Tar nhìn thấy một đôi đồng tử dọc màu vàng kim!
Người đàn ông tóc hạt dẻ bẻ khớp tay vài cái, từ từ bước ra từ
bóng tối: "Thả nhiều dị biến thế này... không sợ chúng bị ta
khống chế, dẫn đường cho ta tìm đến ngươi sao?"
"Hắn" thật sự có khả năng điều khiển lũ dị biến!
Ngọn lửa phẫn nộ bùng cháy trong lồ ng ngực Tar. Gã nhếch mép
cười gằn: "Cuối cùng cũng tìm được ngươi! Ha ha, quả nhiên là
con trai thằng già Tạ Mục!"
"Ồ?" Tạ Diêm nghiêng đầu, đôi mắt rắn lạnh lẽo phản chiếu ánh
sáng vô hồn, "Vậy... ngươi có cơ hội mang tin này ra khỏi đây
không?"
Âm tiết cuối cùng vừa dứt, ánh vàng từ mắt Tạ Diêm bùng nổ
thành biển lửa tinh thần, phá vỡ thế cân bằng trước đó, cuồn
cuộn như thủy triều đen nuốt chửng Tar!
Ánh vàng phản chiếu trong đáy mắt Tar khiến gã đờ đẫn một
khoảnh khắc, nhưng ngay lập tức vận toàn bộ năng lực tinh thần
chống đỡ!
"Ầm!" Lực phòng thủ vội vã của Tar không địch nổi Tạ Diêm, gã
bị đánh văng ra xa.
Thân thể đập mạnh vào thân cây rồi lăn xuống đất, Tar nhổ bãi
máu trong miệng: "Mẹ kiếp! Mức độ tỉnh thức của Tạ Diêm vượt
xa dự tính, suýt nữa mình cũng bị khống chế."
Tạ Diêm nhìn gã với ánh mắt khinh thường, giơ tay ra, năm ngón
từ từ khép lại.
Tar cảm nhận không khí xung quanh đang bị nén chặt, siết lấy cơ
thể gã.
"Này, thảo luận một chút nhé?" Dù không gian đang thu hẹp, Tar
vẫn bình tĩnh đứng dậy, tay ôm vai, "Ngươi biết mình là ai không?
Toàn bộ dị biến trong tổ chức đang săn lùng ngươi. Nếu muốn ở
lại thế giới loài người, hợp tác với ta đi."
Tạ Diêm dừng tay, ánh mắt lạnh lẽo nhìn tên dị biến tóc tím. Hắn
đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên tán cây rậm rạp bên cạnh: "Xuống
đi."
Một chiếc tai đen nhô ra từ tán lá, tiếp theo là thanh niên tóc đen
mắt đỏ nhảy xuống. Sở Thập Hàm vô thức đứng chắn trước Tạ
Diêm, đuôi mèo quấn nửa vòng eo thon săn chắc của hắn, tạo
thành tư thế bảo vệ tuyệt đối.
Tạ Diêm nắm lấy đuôi mèo, kéo Sở Thập Hàm ra sau lưng, giọng
đầy bất cần: "Anh không cần một bé mèo nhỏ bảo vệ."
Tar ngẩng đầu lên, mắt lóe lên ánh sáng nhận ra: "Quả nhiên! Sở
Thập Hàm là thuộc hạ của Tạ Diêm! Không trách trên người hắn
có long tức nồng đậm thế!"
"Ngươi có thể thể hiện chút thành ý." Tạ Diêm quay sang nhìn
Tar, giọng lạnh như băng, "Làm thế nào giải trừ dị biến trên cơ
thể?"
"Hắn dị biến hoàn mỹ như vậy, cớ gì phải đảo ngược..."
Lực tinh thần của Tạ Diêm lập tức siết chặt không gian quanh Tar.
"..." Tar liếc nhìn hắn, cười khẩy, "Khả năng của ta không vĩnh
viễn, vài ngày nữa sẽ tự khỏi."
Tạ Diêm liếc nhìn đôi tai mèo của Sở Thập Hàm.
Cũng phải, nếu có thể vô hạn lây nhiễm sinh vật khác, cả đế quốc
và liên bang đã diệt vong từ lâu.
"Nói đi," Tạ Diêm khoanh tay, giọng điệu thản nhiên, "Ngươi
muốn hợp tác thế nào?"
"Hiện tại ngươi hẳn chẳng biết gì cả phải không?" Tar li3m vệt
máu trên khóe miệng, tiếp tục, "'Phẫn Chúc' đang săn lùng ngươi.
Chỉ cần ngươi tỉnh thức, số 1 chắc chắn cảm nhận được khí tức
của ngươi. Hắn sẽ không buông tha cho ngươi đâu."
Số 1? Đây là lần thứ hai Tạ Diêm nghe thấy cái tên này từ miệng
người khác.
Cả thế giới không dám gọi tên thật của tên đó, mặc nhiên xếp
hắn ở vị trí đứng đầu - chỉ có một khả năng duy nhất: Sức mạnh
của hắn áp đảo tất cả.
"Hắn sẽ không để ngươi trốn mãi được. Chính xác mà nói, hắn
nhất định sẽ ép ngươi quay về." Tar liếc nhìn Tạ Diêm, "Nhưng
xem ra ngươi không mấy hứng thú? Muốn hợp tác với chúng ta
không? Chúng ta có thể chấp nhận thân phận con người của
ngươi."
Tạ Diêm hỏi thẳng: "Ngươi muốn gì?"
"Không gì cả." Tar nhún vai, "Ta không hứng thú với trò xâm lăng
hay báo thù loài người. Ta chỉ muốn kiếm chút lợi ích cá nhân.
Nghe nói ngươi là thiếu tá... chẳng lẽ không khao khát quyền lực
tối thượng? Chỉ cần hợp tác..."
"Đúng là phong cách sẽ đi đàm phán với Tạ Mục." Tạ Diêm bật
cười khẩy, "Vậy các ngươi muốn gì? Quân hàm? Ngai vàng? Hay
thống trị cả liên bang lẫn đế quốc?"
Giọng Tar trầm xuống: "Ngươi không muốn chia phần sao? Khi
chúng ta thống trị thế giới, ai dám chất vấn thân phận ngươi?
Nên nhớ - quyền lực là vô hạn."
"Lời đề nghị của ngươi nghe cũng hấp dẫn đấy." Tạ Diêm từ từ
bước đến bên Tar, khẽ nghiêng người tiếp cận, "Nhưng mà..."
Đột nhiên, hắn xuất thủ như chớp! Lực tinh thần dữ dội như thủy
triều ập thẳng vào Tar. "Tiếc quá, ta chưa bao giờ tin tưởng bất
kỳ ai."
Đặc biệt là những kẻ chính trị gia vị kỷ cực đoan như Tạ Mục.
Tar cười lạnh, dường như đã chuẩn bị trước, dùng lực tinh thần
hùng hậu đối kháng. Đồng thời, bàn tay phủ đầy hoa văn đen của
gã chớp nhoáng chạm vào tay Tạ Diêm: "Ta cũng rất tiếc, nhưng
một 'Hắn' điên cuồng có vẻ dễ điều khiển hơn nhỉ?"
Đàm phán hợp tác chỉ là giả tạo! Từ đầu đến cuối, cả hai đều
muốn đối phương buông lỏng cảnh giác để ra đòn sát thủ!
Tar nắm chặt lấy tay Tạ Diêm!
... Một bàn tay đeo găng.
Tar: "..."
"Xin lỗi, tay bị thương nên phải đeo găng tạm thời." Tạ Diêm
nheo mắt, "Xem ra ngươi không có khả năng lây nhiễm xuyên
qua găng tay nhỉ?"
Một bóng người thoáng qua! Sở Thập Hàm vung chân đá văng
Tar, đuôi cụp xuống đầy bất mãn:
Có kẻ dám nắm tay Tạ Diêm ngay trước mặt cậu!
Sở Thập Hàm mặt lạnh nhìn Tar lăn đi một vệt xa.
Tạ Diêm khẽ nghiêng đầu cười nhạt, rồi đột nhiên chuyển sang
thần sắc lạnh băng.
"Ầm——!"
Làn sóng lực tinh thần kinh khủng ập tới Tar với sát ý ngút trời!
Nhưng ngay khi năng lượng chạm vào Tar, cả khu rừng bỗng rung
chuyển dữ dội. Mặt đất nứt toác thành hố sâu thẳm nuốt chửng
cả hai!
"Tạ Diêm!"
Trong khoảnh khắc rơi vào bóng tối vô tận, một cái đuôi mèo lông
xù vội vã quấn chặt lấy người Tạ Diêm...
Khu rừng dần trở lại yên tĩnh. Chỉ còn lại hố đen khổng lồ như vết
sẹo trên mặt đất.
Một chiếc lông công sặc sỡ từ từ xoáy xuống vực thẳm, biến mất
trong bóng tối vô tận.
------oOo------
Lưỡi dao năng lượng khẽ cứa, lớp vải đen rách một đường nhỏ, lộ
ra một vệt trắng ngần cùng chiếc đuôi đen mượt mà tương phản.
Tạ Diêm cúi mắt, dùng đầu dao nhẹ nhàng lật chiếc đuôi ra
ngoài.
Đầu dao lạnh buốt vô tình chạm vào đường cong mềm mại, khiến
nó hơi lún xuống rồi lại bật lên, tạo nên khung cảnh gợi cảm khó
tả.
Sở Thập Hàm né tránh.
Tạ Diêm nhướng mày, một tay đỡ lấy cậu, tăng thêm chút lực lên
đầu dao - chỉ một chút nữa thôi là có thể xuyên thủng.
Nhưng ngay sau đó, hắn bất ngờ xoay cổ tay, lưỡi dao chuyển
hướng, khéo léo lôi hoàn toàn chiếc đuôi ra ngoài.
Chiếc đuôi bông xù khẽ ve vẩy trong không khí, rồi cong cong
chạm nhẹ vào bụng Tạ Diêm: "Tạ Diêm, nếu có ai khác nhìn thấy
lỗ thủng trên quần em..." Giọng cậu đột ngột trầm xuống, "...em
sẽ không tha cho anh đâu."
Tạ Diêm cười khẽ, tóm lấy chiếc đuôi đang chọc chọc vào mình,
bóp nhẹ: "Không tha... bằng cách nào?
Ngay khi Tạ Diêm dùng lực, Sở Thập Hàm bật lên tiếng rên nghẹn
ngào: "Ừm... đánh anh đấy."
"Đánh anh?" Tạ Diêm bĩu môi, tay nắm chặt đuôi mèo vuốt ngược
từng chút một lên phía gốc.
Sở Thập Hàm như bị bấm nút, toàn thân run lên, lông tai và đuôi
dựng đứng. Cậu thở gấp: "Đừng... sờ nữa."
"Như này mà đòi đánh anh?" Tạ Diêm kéo cậu vào lòng, giọng
lạnh nhạt: "Bé mèo làm anh lo lắng, tâm tình rất không tốt."
Sở Thập Hàm ngẩng đầu, lưỡi nhỏ li3m môi Tạ Diêm như động
tác vuốt v e mãnh thú: "Đừng giận, em không đánh anh đâu."
Chỉ muốn hôn anh thôi.
Tay Tạ Diêm vẫn lười biếng vuốt v e chiếc đuôi từ gốc đến ngọn,
mắt khép hờ nhìn em mèo đang li3m mình: "Làm sao đây Sở
Thập Hàm? Nếu em mãi là mèo, anh là rồng, làm thế nào ở bên
nhau?"
Nghe cụm từ "không thể ở bên", Sở Thập Hàm lập tức nhíu mày,
cắn nhẹ môi Tạ Diêm: "Được mà. Chỉ là đột biến dị dạng thôi, em
từng thấy trong vùng phóng xạ..."
"Lỡ không khớp thì sao?" Tạ Diêm dùng đầu ngón tay trêu chọc
chóp đuôi, khiến búi lông mềm mại đuổi theo bàn tay hắn, "Mèo
con không nhét vừa với rồng... làm thế nào đây?"
"Ưm..." Cảm giác lạnh buốt từ găng tay da khiến Sở Thập Hàm
mềm nhũn, cậu gắng gượng ôm lấy Tạ Diêm, giọng nói đứt
quãng: "Sẽ khớp mà... từng vào được rồi... trước đây đều vào
được..."
Tạ Diêm nhướn mày: "Thắt nút cũng được?"
"Thắt nút cũng được." Để thuyết phục, Sở Thập Hàm bắt đầu nói
những lời tầm bậy với vẻ nghiêm túc: "Không phải có lông rồng
sao? Rồng và mèo đều có, nên rồng với mèo chắc chắn hợp
nhau."
Tạ Diêm: "..." Học được thêm điều mới.
Để trừng phạt chú mèo nói nhảm, Tạ Diêm tăng tốc vuốt mạnh
chiếc đuôi, để lớp lông mềm mại chui qua chui lại giữa các ngón
tay. Rồi hắn bất ngờ siết chặt gốc đuôi!
"Ưm... ưm..." Chiếc đuôi rung lắc dữ dội rồi đột ngột đơ cứng
giữa không trung, co giật vài cái trước khi rũ xuống bất lực.
Tạ Diêm xoa nhẹ tai mèo, giọng đầy mỉa mai: "Chỉ vuốt đuôi mà
cũng ra hết rồi, Sở Thập Hàm."
Sở Thập Hàm nằm trong lòng Tạ Diêm, từ từ lấy lại chút sức lực,
chiếc đuôi lại quấn lấy người hắn: "Rồng và mèo, được."
"Phụt..." Tạ Diêm bật cười, "Được hay không, về thử một chút là
biết ngay? Trước hết phải bắt lấy con dị biến kia đã..."
Tạ Diêm đứng dậy, đi vài bước rồi dựa vào thân cây. Sau một hồi
ân ái, vải quần tây của hắn đã nhăn nhúm, phồng lên một chỗ
nhỏ. Không thèm để ý, hắn chỉ lạnh nhạt nói: "Anh nghĩ ra cách
hay để bắt con dị biến đó rồi."
...
Tar lại ném ra một con dị biến hình thỏ. Bước chân gã dần chậm
lại, cuối cùng dừng hẳn, quay đầu nhìn về phía sau - đã lâu
không nghe thấy tiếng đánh nhau nữa.
Chẳng lẽ bị lạc mất rồi?
Gã khẽ cười khẩy: "Quả nhiên là 'Hắn', thật khó xử lý."
Khi Tar định chạm vào một đóa tường vi hoang dã để lây nhiễm,
bỗng có vật gì đó vỗ nhẹ vào vai.
Gã chầm chậm quay đầu.
Chính là con dị biến hình thỏ vừa ném ra.
Con thỏ biến dạng phình to, nhếch miệng lộ ra hai chiếc răng cửa
méo mó, đôi mắt đỏ ngầu nhìn thẳng vào Tar.
Tar không để bụng, khẽ vung tay đuổi con thỏ đi: "Sao lại quay
về? Đồ dị biến ngu ngốc..."
Lời còn chưa dứt, con thỏ dị biến bỗng há to cái miệng ba méo
mó kỳ quái, cắn phập vào vai gã!
Tar né người trong chớp mắt, chiếc áo da bị xé toạc. Gã ôm lấy
bờ vai đầy thương tích - Tại sao? Lũ dị biến do gã tạo ra không
bao giờ tấn công chủ nhân!
Gã xoay cổ tay, tóm gáy con thỏ bóp mạnh!
Rắc! Xương cổ dị biến gãy lìa.
Đang định ném xác con thỏ phản chủ, một tiếng "Đoàng!" vang
lên phía sau.
Có kẻ bắn lén!
Năng lực tinh thần dày đặc bùng nổ từ cơ thể Tar, khiến viên đạn
đóng băng giữa không trung. Gã quay đầu với tư thế gãy khớp,
giọng lạnh như băng: "Dám đánh lén ta?"
Viên đạn bị lực tinh thần bùng nổ hất văng đi! Nhưng ngay sau
đó lại đâm phải một luồng sức mạnh tinh thần còn khủng khiếp
hơn, bị kẹp cứng giữa hai lực lượng đối nghịch, lơ lửng trên
không mà không thể nhúc nhích.
Tar nhìn thấy một đôi đồng tử dọc màu vàng kim!
Người đàn ông tóc hạt dẻ bẻ khớp tay vài cái, từ từ bước ra từ
bóng tối: "Thả nhiều dị biến thế này... không sợ chúng bị ta
khống chế, dẫn đường cho ta tìm đến ngươi sao?"
"Hắn" thật sự có khả năng điều khiển lũ dị biến!
Ngọn lửa phẫn nộ bùng cháy trong lồ ng ngực Tar. Gã nhếch mép
cười gằn: "Cuối cùng cũng tìm được ngươi! Ha ha, quả nhiên là
con trai thằng già Tạ Mục!"
"Ồ?" Tạ Diêm nghiêng đầu, đôi mắt rắn lạnh lẽo phản chiếu ánh
sáng vô hồn, "Vậy... ngươi có cơ hội mang tin này ra khỏi đây
không?"
Âm tiết cuối cùng vừa dứt, ánh vàng từ mắt Tạ Diêm bùng nổ
thành biển lửa tinh thần, phá vỡ thế cân bằng trước đó, cuồn
cuộn như thủy triều đen nuốt chửng Tar!
Ánh vàng phản chiếu trong đáy mắt Tar khiến gã đờ đẫn một
khoảnh khắc, nhưng ngay lập tức vận toàn bộ năng lực tinh thần
chống đỡ!
"Ầm!" Lực phòng thủ vội vã của Tar không địch nổi Tạ Diêm, gã
bị đánh văng ra xa.
Thân thể đập mạnh vào thân cây rồi lăn xuống đất, Tar nhổ bãi
máu trong miệng: "Mẹ kiếp! Mức độ tỉnh thức của Tạ Diêm vượt
xa dự tính, suýt nữa mình cũng bị khống chế."
Tạ Diêm nhìn gã với ánh mắt khinh thường, giơ tay ra, năm ngón
từ từ khép lại.
Tar cảm nhận không khí xung quanh đang bị nén chặt, siết lấy cơ
thể gã.
"Này, thảo luận một chút nhé?" Dù không gian đang thu hẹp, Tar
vẫn bình tĩnh đứng dậy, tay ôm vai, "Ngươi biết mình là ai không?
Toàn bộ dị biến trong tổ chức đang săn lùng ngươi. Nếu muốn ở
lại thế giới loài người, hợp tác với ta đi."
Tạ Diêm dừng tay, ánh mắt lạnh lẽo nhìn tên dị biến tóc tím. Hắn
đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên tán cây rậm rạp bên cạnh: "Xuống
đi."
Một chiếc tai đen nhô ra từ tán lá, tiếp theo là thanh niên tóc đen
mắt đỏ nhảy xuống. Sở Thập Hàm vô thức đứng chắn trước Tạ
Diêm, đuôi mèo quấn nửa vòng eo thon săn chắc của hắn, tạo
thành tư thế bảo vệ tuyệt đối.
Tạ Diêm nắm lấy đuôi mèo, kéo Sở Thập Hàm ra sau lưng, giọng
đầy bất cần: "Anh không cần một bé mèo nhỏ bảo vệ."
Tar ngẩng đầu lên, mắt lóe lên ánh sáng nhận ra: "Quả nhiên! Sở
Thập Hàm là thuộc hạ của Tạ Diêm! Không trách trên người hắn
có long tức nồng đậm thế!"
"Ngươi có thể thể hiện chút thành ý." Tạ Diêm quay sang nhìn
Tar, giọng lạnh như băng, "Làm thế nào giải trừ dị biến trên cơ
thể?"
"Hắn dị biến hoàn mỹ như vậy, cớ gì phải đảo ngược..."
Lực tinh thần của Tạ Diêm lập tức siết chặt không gian quanh Tar.
"..." Tar liếc nhìn hắn, cười khẩy, "Khả năng của ta không vĩnh
viễn, vài ngày nữa sẽ tự khỏi."
Tạ Diêm liếc nhìn đôi tai mèo của Sở Thập Hàm.
Cũng phải, nếu có thể vô hạn lây nhiễm sinh vật khác, cả đế quốc
và liên bang đã diệt vong từ lâu.
"Nói đi," Tạ Diêm khoanh tay, giọng điệu thản nhiên, "Ngươi
muốn hợp tác thế nào?"
"Hiện tại ngươi hẳn chẳng biết gì cả phải không?" Tar li3m vệt
máu trên khóe miệng, tiếp tục, "'Phẫn Chúc' đang săn lùng ngươi.
Chỉ cần ngươi tỉnh thức, số 1 chắc chắn cảm nhận được khí tức
của ngươi. Hắn sẽ không buông tha cho ngươi đâu."
Số 1? Đây là lần thứ hai Tạ Diêm nghe thấy cái tên này từ miệng
người khác.
Cả thế giới không dám gọi tên thật của tên đó, mặc nhiên xếp
hắn ở vị trí đứng đầu - chỉ có một khả năng duy nhất: Sức mạnh
của hắn áp đảo tất cả.
"Hắn sẽ không để ngươi trốn mãi được. Chính xác mà nói, hắn
nhất định sẽ ép ngươi quay về." Tar liếc nhìn Tạ Diêm, "Nhưng
xem ra ngươi không mấy hứng thú? Muốn hợp tác với chúng ta
không? Chúng ta có thể chấp nhận thân phận con người của
ngươi."
Tạ Diêm hỏi thẳng: "Ngươi muốn gì?"
"Không gì cả." Tar nhún vai, "Ta không hứng thú với trò xâm lăng
hay báo thù loài người. Ta chỉ muốn kiếm chút lợi ích cá nhân.
Nghe nói ngươi là thiếu tá... chẳng lẽ không khao khát quyền lực
tối thượng? Chỉ cần hợp tác..."
"Đúng là phong cách sẽ đi đàm phán với Tạ Mục." Tạ Diêm bật
cười khẩy, "Vậy các ngươi muốn gì? Quân hàm? Ngai vàng? Hay
thống trị cả liên bang lẫn đế quốc?"
Giọng Tar trầm xuống: "Ngươi không muốn chia phần sao? Khi
chúng ta thống trị thế giới, ai dám chất vấn thân phận ngươi?
Nên nhớ - quyền lực là vô hạn."
"Lời đề nghị của ngươi nghe cũng hấp dẫn đấy." Tạ Diêm từ từ
bước đến bên Tar, khẽ nghiêng người tiếp cận, "Nhưng mà..."
Đột nhiên, hắn xuất thủ như chớp! Lực tinh thần dữ dội như thủy
triều ập thẳng vào Tar. "Tiếc quá, ta chưa bao giờ tin tưởng bất
kỳ ai."
Đặc biệt là những kẻ chính trị gia vị kỷ cực đoan như Tạ Mục.
Tar cười lạnh, dường như đã chuẩn bị trước, dùng lực tinh thần
hùng hậu đối kháng. Đồng thời, bàn tay phủ đầy hoa văn đen của
gã chớp nhoáng chạm vào tay Tạ Diêm: "Ta cũng rất tiếc, nhưng
một 'Hắn' điên cuồng có vẻ dễ điều khiển hơn nhỉ?"
Đàm phán hợp tác chỉ là giả tạo! Từ đầu đến cuối, cả hai đều
muốn đối phương buông lỏng cảnh giác để ra đòn sát thủ!
Tar nắm chặt lấy tay Tạ Diêm!
... Một bàn tay đeo găng.
Tar: "..."
"Xin lỗi, tay bị thương nên phải đeo găng tạm thời." Tạ Diêm
nheo mắt, "Xem ra ngươi không có khả năng lây nhiễm xuyên
qua găng tay nhỉ?"
Một bóng người thoáng qua! Sở Thập Hàm vung chân đá văng
Tar, đuôi cụp xuống đầy bất mãn:
Có kẻ dám nắm tay Tạ Diêm ngay trước mặt cậu!
Sở Thập Hàm mặt lạnh nhìn Tar lăn đi một vệt xa.
Tạ Diêm khẽ nghiêng đầu cười nhạt, rồi đột nhiên chuyển sang
thần sắc lạnh băng.
"Ầm——!"
Làn sóng lực tinh thần kinh khủng ập tới Tar với sát ý ngút trời!
Nhưng ngay khi năng lượng chạm vào Tar, cả khu rừng bỗng rung
chuyển dữ dội. Mặt đất nứt toác thành hố sâu thẳm nuốt chửng
cả hai!
"Tạ Diêm!"
Trong khoảnh khắc rơi vào bóng tối vô tận, một cái đuôi mèo lông
xù vội vã quấn chặt lấy người Tạ Diêm...
Khu rừng dần trở lại yên tĩnh. Chỉ còn lại hố đen khổng lồ như vết
sẹo trên mặt đất.
Một chiếc lông công sặc sỡ từ từ xoáy xuống vực thẳm, biến mất
trong bóng tối vô tận.
------oOo------
Bình luận (0)
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
Chưa có bình luận nào cho truyện này. Hãy là người đầu tiên bình luận!