Chương 88
Lỡ Chạm Huynh Đệ Tốt Của Bạn Trai Thì Phải Làm Sao?
Họa Lâu Phi Hồng
8 lượt xem
Cập nhật: 4 days ago
Nguồn: metruyenyy.xyz
Sở Thập Hàm nhận ra Tạ Diêm có chút không ổn, dường như
đang tránh mặt cậu.
Biểu hiện cụ thể là: Đột nhiên trở nên kiệm lời hơn, trước đây vốn
thường thoải mái lấy áo phông từ tủ rồi c ởi đồ ngay trước mặt
cậu, đường cơ bắp hoàn hảo cùng vòng eo thon gọn phô bày một
cách tự nhiên, đôi khi còn cố ý trêu đùa cậu nhìn trộm.
Dù Sở Thập Hàm thực sự chẳng nhìn trộm.
Nhưng gần đây, Tạ Diêm đột nhiên bắt đầu thay đồ trong nhà
tắm, và nhất định phải mặc chỉnh tề từ đầu đến chân, không để
lộ chút nào mới chịu gặp cậu.
Không chỉ vậy, Tạ Diêm dường như còn... không thích tiếp xúc với
cậu nữa.
Tạ Diêm vốn rất thích đụng chạm, quấn quýt với Sở Thập Hàm,
đủ kiểu tiếp xúc thân mật... ừm, thực ra Sở Thập Hàm cũng rất
thích.
Nhưng... Sở Thập Hàm cúi nhìn bàn tay mình, nhận ra Tạ Diêm
đã lâu không nắm tay cậu.
Còn đột nhiên trở nên lãnh đạm: Trước đây, dù không phải trong
phòng ngủ, Tạ Diêm vẫn có thể đè cậu lên bàn trà, trong nhà
tắm, thậm chí là quầy bếp góc nhà mà "làm". Nhưng mấy ngày
nay, Tạ Diêm còn chẳng động đến cậu trên giường.
Không chỉ vậy, Tạ Diêm dường như luôn tránh mặt, không biết
đang làm gì, thường xuyên biến mất không rõ lí do.
Sở Thập Hàm nhíu mày nhìn Tạ Diêm ôm quần áo vào nhà tắm
tắm rửa, rồi mở trình theo dõi kết nối cá nhân trên thiết bị liên
lạc.
Rốt cuộc vì sao bạn trai lại như vậy?
Kết quả tìm kiếm gần như chỉ đưa ra một đáp án: Anh ta ngoại
tình.
Không động chạm vì không còn thích nữa; biến mất liên tục vì ra
ngoài gặp người tình; tránh thay đồ trước mặt vì sợ lộ dấu vết
"chiến tích" với tình nhân.
Sở Thập Hàm cau mày sâu hơn, lạnh lùng nhấn "Không quan
tâm" với tất cả kết quả tìm kiếm.
Tạ Diêm bước ra từ phòng tắm, thấy cậu nhìn chằm chằm màn
hình với vẻ mặt hung dữ: "Hừm? Ai dám chọc giận 'bạn học Sở
Thập Hàm' thế?"
Sở Thập Hàm ngẩng lên nhìn thẳng vào hắn: "Có người vu khống
anh."
Tạ Diêm bỗng hứng thú, nhanh tay giật lấy thiết bị liên lạc trước
khi Sở Thập Hàm kịp phản ứng: "Để anh xem."
Sở Thập Hàm với tay hụt: "Anh..."
May thay, một cuộc gọi khẩn cấp từ tướng quân Đàm chợt hiện
lên, che lấp trang tìm kiếm.
Tạ Diêm liếc nhìn, nhận ra danh tính người gọi, liền áp máy vào
tai Sở Thập Hàm:
"Thiếu tá Sở, cậu không ở ký túc xá?"
Sở Thập Hàm đảo mắt nhìn Tạ Diêm: "Có việc đột xuất, đêm nay
tôi ở ngoài."
"Sáng mai quay về học viện gấp," giọng tướng quân Đàm trầm
xuống, "đã xảy ra dị biến. Nhiều sinh viên bỗng dưng... bắt đầu
biến dạng."
Tạ Diêm khựng lại, tay giữ thiết bị hơi siết chặt.
Sở Thập Hàm: "Dị biến?"
"Kiểu dị biến kỳ lạ," giọng tướng quân Đàm nặng trĩu, "ban ngày
họ hoàn toàn bình thường, nhưng khi màn đêm buông xuống...
biến thành quái vật mất lý trí, cắn xé bất kỳ ai tới gần."
"Nguy hiểm hơn," ông hạ giọng, "nó lây qua đường máu. Nạn
nhân bị cắn sẽ biến đổi tùy thể trạng, từ 5 phút đến 3 ngày. Cách
đây mấy hôm, Tạ Diêm không phải đưa về căn cứ hai mẫu vật
tương tự sao?"
Sở Thập Hàm im lặng giây lát, ánh mắt liếc qua Tạ Diêm đang
cầm máy: "Hiện tại tôi và anh ta... có chút mâu thuẫn. Các nhiệm
vụ gần đây đều tách riêng."
"Tốt," tướng quân Đàm gật đầu, "tránh tiếp xúc với hắn. Hôm
qua, phía Đế quốc bất ngờ cử người tới học viện, cưỡng ép đưa
mấy sinh viên dị biến về nước... Chúng tôi nghi ngờ bọn họ đang
thí nghiệm phi pháp trên dị biến thể."
"Tôi hiểu rồi." Sở Thập Hàm lạnh lùng đáp, tay đã chuẩn bị kết
thúc cuộc gọi.
"Còn nữa," tướng quân Đàm vội ngăn lại, giọng trầm khàn cảnh
báo, "mấy ngày trước hắn từng tiếp xúc trực tiếp với những dị
biến thể đó. Không loại trừ khả năng... hắn đã bị lây nhiễm. Cậu
phải cực kỳ cẩn thận..."
"Sáng mai chúng tôi sẽ kiểm tra toàn bộ học viên, xét nghiệm gen
qua mẫu máu. Phải quét sạch lũ quái vật đang ẩn núp!"
Sở Thập Hàm khẽ giật mình, ánh mắt xoáy sâu vào Tạ Diêm.
Đúng lúc này, "ting" một tiếng vang lên từ thiết bị liên lạc của Tạ
Diêm. Rõ ràng ai đó đã thông báo cho hắn về đợt kiểm tra.
Tạ Diêm khẽ nhướn mày nhìn chiếc máy đang đặt trên bàn,
nhưng không vội kiểm tra. Hắn vẫn kiên nhẫn giữ máy áp vào tai
Sở Thập Hàm, bàn tay kia khẽ siết nhẹ vào vai người trước mặt.
May thay, tướng quân Đàm cũng không nói thêm gì, nhanh chóng
ngắt liên lạc.
Tạ Diêm thu tay về, định đi lấy thiết bị của mình kiểm tra tin
nhắn... nhưng ánh mắt thoáng chạm phải trang tìm kiếm còn mở
trên màn hình Sở Thập Hàm.
Bước chân hắn đóng băng.
"Chồng từng 'bảy lần một đêm', giờ sao chẳng thèm chạm vào
tôi?"
"Khi cổ áo đàn ông lấm tấm vết son omega lạ..."
"Sau trận chiến cả ngày với tình nhân, về nhà sợ vợ phát hiện
dấu vết trên người..."
"..." Tạ Diêm nhướn mày, giọng chậm rãi đầy khiêu khích: "Sở
Thập Hàm?"
Sở Thập Hàm mặt không đổi sắc: "Đây là kết quả tự động hiển
thị sau khi em nhập biểu hiện hiện tại của anh."
"Ồ?" Tạ Diêm cúi sát xuống, hơi thở phả vào tai người trước mặt:
"Ý em là... lỗi tại anh?"
Sở Thập Hàm đột nhiên túm lấy cổ áo Tạ Diêm, kéo hắn sát vào
mình rồi cắn lên môi đối phương: "Đúng là lỗi của anh."
Cố ý tránh mặt, né tránh, không chịu chạm vào cậu.
Tạ Diêm khẽ cúi mắt nhìn người đang tự mình hôn say đắm,
không hề có phản ứng.
Sở Thập Hàm cũng nhanh chóng nhận ra điều này, trong chốc lát
ngơ ngác, cậu áp mạnh nơi đôi môi, tay kia bắt đầu men theo
bụng Tạ Diêm trượt xuống...
Nhưng ngay sau đó, Tạ Diêm đã gạt phắt cậu ra.
Nhìn ánh đỏ giận dữ nơi khóe mắt Sở Thập Hàm, Tạ Diêm suýt
nữa đã đưa tay lên lau đi...
Cuối cùng chỉ khẽ động đậy đầu ngón tay: "Sở Thập Hàm, em
bảo anh lạnh nhạt với em?"
Sở Thập Hàm dần nguôi đi vẻ giận dữ, trong mắt thoáng hiện
chút bối rối: "Ca ca..."
Tạ Diêm nhìn thẳng vào đôi mắt ấy, bất chợt khẽ cười, rồi nhẹ
nhàng chạm môi lên môi Sở Thập Hàm: "Chỉ cần không hôn lại
mà đã làm Tiểu Thập hoảng sợ, thì sao dám lạnh nhạt?"
Có lẽ Sở Thập Hàm chưa từng thấy Tạ Diêm thực sự thờ ơ là thế
nào.
Tạ Diêm ngừng một nhịp, sợ Sở Thập Hàm suy nghĩ nhiều, lại cúi
xuống hôn lên môi cậu lần nữa, từng chút từng chút thưởng thức
hương vị ấy trước khi buông ra: "Anh đã nói rồi, chỉ là tay bị
thương, tạm thời không thể nắm tay, ôm hay lên giường với Tiểu
Thập thôi, không phải là không muốn."
Sở Thập Hàm nhìn Tạ Diêm một lúc, rồi nhanh chóng trở nên
ngoan ngoãn. Cậu gật đầu, ôm lấy Tạ Diêm: "Để em ôm anh."
Tạ Diêm thấy Sở Thập Hàm cuối cùng cũng hết giận, khẽ cười
một tiếng rồi buông cậu ra, định quay lại lấy thiết bị liên lạc: "Để
anh xem tin nhắn nói gì đã..."
Sở Thập Hàm mặt lạnh lùng, đột nhiên ra tay, nhân lúc Tạ Diêm
quay lưng liền giật phắt chiếc găng tay — Một bàn tay chỉ còn trơ
lại xương trắng lộ ra.
Không khí như đóng băng trong giây lát.
Tạ Diêm nheo mắt, quay người lại nhìn Sở Thập Hàm từ trên cao,
chậm rãi giơ bàn tay xương lên bóp lấy cằm cậu: "Sợ à, Tiểu
Thập?"
Cảm giác lạnh lẽo, thô ráp của xương in lên da thịt khiến Sở Thập
Hàm thực sự hoảng loạn. Cậu không trả lời được câu hỏi của Tạ
Diêm, giọng nói run nhẹ đầy bất an: "Ca ca..."
Tạ Diêm hiểu rõ Sở Thập Hàm không phải sợ mình... Hắn thở dài,
nhẹ nhàng buông tay khỏi cằm Sở Thập Hàm, chuyển sang xoa
nhẹ lên đầu cậu: "Sao lại không ngoan thế..."
"Tại sao cứ phải xem chứ?" Tạ Diêm không muốn nhìn Sở Thập
Hàm đau lòng.
Sở Thập Hàm run rẩy một hồi lâu mới dần lấy lại bình tĩnh. Cậu
kéo tay Tạ Diêm xuống, chăm chú nhìn bàn tay xương trắng,
bỗng mở ngăn tủ đầu giường rút ra một khẩu súng plasma, kiểm
tra đạn, lên nòng, kéo cò, thuận tay còn lấy thêm một thanh dao
năng lượng cắm bên hông, giọng điệu bình thản hỏi Tạ Diêm: "Ai
làm?"
"......" Đôi lúc Tạ Diêm thực sự khâm phục lực hành động của Sở
Thập Hàm.
"Em giết hắn, tay anh có lành lại không?" Sở Thập Hàm hỏi lần
thứ hai.
"Khả năng của hắn... là bất tử," ngón tay xương của Tạ Diêm
chạm vào nòng súng plasma trong tay Sở Thập Hàm, "cách thông
thường không giết được hắn."
Sở Thập Hàm vẫn bình tĩnh khác thường: "Vậy có cách nào không
thông thường không?"
"À... vẫn cần nghiên cứu thêm." Ngón tay xương luồn vào nòng
súng, từng chạm đều mang lại cảm giác đau nhói, nhưng Tạ
Diêm phớt lờ nó như không tồn tại. "Giết hắn cũng vô ích, cơ thể
này của anh vốn đáng lẽ phải... chết từ lâu rồi."
Mới vài ngày trước chỉ một ngón tay hóa xương, giờ đã lan ra cả
bàn tay phải. Cứ đà này, sớm muộn gì...
Sở Thập Hàm mất đi vẻ bình tĩnh, đôi mắt đỏ như viên ngọc sắp
vỡ tan: "Vậy phải... làm sao?"
"Đừng buồn." Tạ Diêm rút ngón tay xương khỏi nòng súng, vuốt
nhẹ khóe mắt Sở Thập Hàm. "Vampire cần anh, ít nhất anh chưa
thể chết... Anh sẽ tìm cách bắt hắn, rồi..."
Lời sau Tạ Diêm không nói ra. Với tính cách của Vampire, dù có
bắt được gã, e rằng cũng vô dụng.
"Ngày mai đi." Tạ Diêm buông tay, quay lại bàn lấy thiết bị liên
lạc. Trong đó có hai tin nhắn: một là thông báo từ học viện quân
sự yêu cầu hắn đến kiểm tra vào ngày mai, tin còn lại là biểu
tượng con dơi với chữ "happy".
"Chúc ngài vui vẻ."
Người gửi tin nhắn không cần nói cũng rõ.
Tạ Diêm ném thiết bị liên lạc lên giường: "Anh không thể tham
gia kiểm tra. Ngày mai anh sẽ viện cớ 'đang làm nhiệm vụ không
kịp quay về' để hoãn lại. Nhưng Vampire chắc chắn sẽ mai phục
gần học viện để xem màn kịch này — đây là cơ hội tốt nhất để
bắt hắn."
Sở Thập Hàm hơi nhíu mày: "Anh... cẩn thận đừng để người khác
phát hiện."
Tạ Diêm dùng bàn tay xương trắng xoa đầu Sở Thập Hàm: "Ừm."
...
Tạ Diêm ngồi trong xe bay, lặng lẽ nhìn về phía cổng học viện
phía xa.
Theo kế hoạch, Sở Thập Hàm sẽ trinh sát khu vực phòng kiểm tra
trong trường, còn Tạ Diêm sẽ ẩn náu ở khu vực khác.
"Nhớ cẩn thận." Tạ Diêm dặn dò Sở Thập Hàm lần cuối.
Sở Thập Hàm liếc nhìn hắn, im lặng không đáp.
Tạ Diêm: "......"
Đêm qua, vì bàn tay xương trắng, Tạ Diêm đã không dám ôm Sở
Thập Hàm, giữ khoảng cách xa trên giường, huống chi là hôn hay
ân ái.
Sở Thập Hàm giận thật rồi.
"Em đã nói rồi," Sở Thập Hàm bình thản mở lời, giọng điệu phẳng
lặng như mặt hồ thu, "em không sợ anh đâu, Tạ Diêm. Tay anh
không làm được, nhưng em có thể ôm anh, hôn anh..."
Đừng không tin em.
Tạ Diêm thừa nhận mình không muốn Sở Thập Hàm nhìn thấy bộ
xương ghê rợn: "Anh xin lỗi, Tiểu Thập."
Sở Thập Hàm mở cửa xe, đột nhiên quay lại dùng ngón tay khẽ
nâng cằm Tạ Diêm lên, ánh mắt lướt xuống dưới: "Thế nghĩa là...
nơi đó cũng hóa xương khô hết rồi à?"
Tạ Diêm: "?"
Sở Thập Hàm bỏ lại câu nói đó rồi rời đi không chút do dự.
Tạ Diêm bị "Tiểu Thập mặt lạnh" khiêu khích: "......"
...
Thật kỳ lạ. Tạ Diêm đã lục soát khắp học viện quân sự mà vẫn
không cảm nhận được sự hiện diện của Vampire.
Theo tin nhắn gã gửi hôm qua, gã chắc chắn không thể không
hành động.
Nhưng nếu gã không đến, thì đã giăng bẫy gì trong học viện?
Tạ Diêm nhíu mày, đột nhiên nghĩ tới điều gì, lập tức quay người
lao về phòng kiểm tra.
Thiết bị liên lạc đột nhiên rung lên.
Tạ Diêm bấm nhận cuộc gọi — là Sở Thập Hàm.
Giọng Sở Thập Hàm nhanh gấp: "Tạ Diêm, rời khỏi học viện
ngay! Toàn bộ y tá trong phòng kiểm tra đã bị nhiễm từ lúc nào
không hay. Họ cố tình dùng máu mình nhiễm bẩn đầu kim lấy
máu, học viên đã xét nghiệm đang bắt đầu biến dị. Nơi này rất
nguy hiểm!"
Sắc mặt Tạ Diêm tối sầm: "Em xử lý được không? Anh qua giúp!"
"Không! Rời đi trước!" Sở Thập Hàm nhấn mạnh, "Đừng lo cho
em."
Tạ Diêm cau mày: "Sao có thể không lo? Ở yên đó, đợi anh—"
"Đừng lo cho em, Tạ Diêm." Sở Thập Hàm lặp lại lần nữa, giọng
như bão tố sắp ập tới.
Tạ Diêm đột nhiên dừng bước. Một dự cảm kinh hoàng ập đến.
Giọng hắn khẽ run:
"Sở Thập Hàm... em cũng đã xét nghiệm máu rồi phải không?"
Bên kia trầm mặc sau một lúc lâu, mãi sau, Sở Thập Hàm mới
nhẹ giọng đáp lại:
"Ừm."
Màu máu loang khắp bầu trời, nuốt chửng ánh trăng mờ ảo.
------oOo------
Sở Thập Hàm nhận ra Tạ Diêm có chút không ổn, dường như
đang tránh mặt cậu.
Biểu hiện cụ thể là: Đột nhiên trở nên kiệm lời hơn, trước đây vốn
thường thoải mái lấy áo phông từ tủ rồi c ởi đồ ngay trước mặt
cậu, đường cơ bắp hoàn hảo cùng vòng eo thon gọn phô bày một
cách tự nhiên, đôi khi còn cố ý trêu đùa cậu nhìn trộm.
Dù Sở Thập Hàm thực sự chẳng nhìn trộm.
Nhưng gần đây, Tạ Diêm đột nhiên bắt đầu thay đồ trong nhà
tắm, và nhất định phải mặc chỉnh tề từ đầu đến chân, không để
lộ chút nào mới chịu gặp cậu.
Không chỉ vậy, Tạ Diêm dường như còn... không thích tiếp xúc với
cậu nữa.
Tạ Diêm vốn rất thích đụng chạm, quấn quýt với Sở Thập Hàm,
đủ kiểu tiếp xúc thân mật... ừm, thực ra Sở Thập Hàm cũng rất
thích.
Nhưng... Sở Thập Hàm cúi nhìn bàn tay mình, nhận ra Tạ Diêm
đã lâu không nắm tay cậu.
Còn đột nhiên trở nên lãnh đạm: Trước đây, dù không phải trong
phòng ngủ, Tạ Diêm vẫn có thể đè cậu lên bàn trà, trong nhà
tắm, thậm chí là quầy bếp góc nhà mà "làm". Nhưng mấy ngày
nay, Tạ Diêm còn chẳng động đến cậu trên giường.
Không chỉ vậy, Tạ Diêm dường như luôn tránh mặt, không biết
đang làm gì, thường xuyên biến mất không rõ lí do.
Sở Thập Hàm nhíu mày nhìn Tạ Diêm ôm quần áo vào nhà tắm
tắm rửa, rồi mở trình theo dõi kết nối cá nhân trên thiết bị liên
lạc.
Rốt cuộc vì sao bạn trai lại như vậy?
Kết quả tìm kiếm gần như chỉ đưa ra một đáp án: Anh ta ngoại
tình.
Không động chạm vì không còn thích nữa; biến mất liên tục vì ra
ngoài gặp người tình; tránh thay đồ trước mặt vì sợ lộ dấu vết
"chiến tích" với tình nhân.
Sở Thập Hàm cau mày sâu hơn, lạnh lùng nhấn "Không quan
tâm" với tất cả kết quả tìm kiếm.
Tạ Diêm bước ra từ phòng tắm, thấy cậu nhìn chằm chằm màn
hình với vẻ mặt hung dữ: "Hừm? Ai dám chọc giận 'bạn học Sở
Thập Hàm' thế?"
Sở Thập Hàm ngẩng lên nhìn thẳng vào hắn: "Có người vu khống
anh."
Tạ Diêm bỗng hứng thú, nhanh tay giật lấy thiết bị liên lạc trước
khi Sở Thập Hàm kịp phản ứng: "Để anh xem."
Sở Thập Hàm với tay hụt: "Anh..."
May thay, một cuộc gọi khẩn cấp từ tướng quân Đàm chợt hiện
lên, che lấp trang tìm kiếm.
Tạ Diêm liếc nhìn, nhận ra danh tính người gọi, liền áp máy vào
tai Sở Thập Hàm:
"Thiếu tá Sở, cậu không ở ký túc xá?"
Sở Thập Hàm đảo mắt nhìn Tạ Diêm: "Có việc đột xuất, đêm nay
tôi ở ngoài."
"Sáng mai quay về học viện gấp," giọng tướng quân Đàm trầm
xuống, "đã xảy ra dị biến. Nhiều sinh viên bỗng dưng... bắt đầu
biến dạng."
Tạ Diêm khựng lại, tay giữ thiết bị hơi siết chặt.
Sở Thập Hàm: "Dị biến?"
"Kiểu dị biến kỳ lạ," giọng tướng quân Đàm nặng trĩu, "ban ngày
họ hoàn toàn bình thường, nhưng khi màn đêm buông xuống...
biến thành quái vật mất lý trí, cắn xé bất kỳ ai tới gần."
"Nguy hiểm hơn," ông hạ giọng, "nó lây qua đường máu. Nạn
nhân bị cắn sẽ biến đổi tùy thể trạng, từ 5 phút đến 3 ngày. Cách
đây mấy hôm, Tạ Diêm không phải đưa về căn cứ hai mẫu vật
tương tự sao?"
Sở Thập Hàm im lặng giây lát, ánh mắt liếc qua Tạ Diêm đang
cầm máy: "Hiện tại tôi và anh ta... có chút mâu thuẫn. Các nhiệm
vụ gần đây đều tách riêng."
"Tốt," tướng quân Đàm gật đầu, "tránh tiếp xúc với hắn. Hôm
qua, phía Đế quốc bất ngờ cử người tới học viện, cưỡng ép đưa
mấy sinh viên dị biến về nước... Chúng tôi nghi ngờ bọn họ đang
thí nghiệm phi pháp trên dị biến thể."
"Tôi hiểu rồi." Sở Thập Hàm lạnh lùng đáp, tay đã chuẩn bị kết
thúc cuộc gọi.
"Còn nữa," tướng quân Đàm vội ngăn lại, giọng trầm khàn cảnh
báo, "mấy ngày trước hắn từng tiếp xúc trực tiếp với những dị
biến thể đó. Không loại trừ khả năng... hắn đã bị lây nhiễm. Cậu
phải cực kỳ cẩn thận..."
"Sáng mai chúng tôi sẽ kiểm tra toàn bộ học viên, xét nghiệm gen
qua mẫu máu. Phải quét sạch lũ quái vật đang ẩn núp!"
Sở Thập Hàm khẽ giật mình, ánh mắt xoáy sâu vào Tạ Diêm.
Đúng lúc này, "ting" một tiếng vang lên từ thiết bị liên lạc của Tạ
Diêm. Rõ ràng ai đó đã thông báo cho hắn về đợt kiểm tra.
Tạ Diêm khẽ nhướn mày nhìn chiếc máy đang đặt trên bàn,
nhưng không vội kiểm tra. Hắn vẫn kiên nhẫn giữ máy áp vào tai
Sở Thập Hàm, bàn tay kia khẽ siết nhẹ vào vai người trước mặt.
May thay, tướng quân Đàm cũng không nói thêm gì, nhanh chóng
ngắt liên lạc.
Tạ Diêm thu tay về, định đi lấy thiết bị của mình kiểm tra tin
nhắn... nhưng ánh mắt thoáng chạm phải trang tìm kiếm còn mở
trên màn hình Sở Thập Hàm.
Bước chân hắn đóng băng.
"Chồng từng 'bảy lần một đêm', giờ sao chẳng thèm chạm vào
tôi?"
"Khi cổ áo đàn ông lấm tấm vết son omega lạ..."
"Sau trận chiến cả ngày với tình nhân, về nhà sợ vợ phát hiện
dấu vết trên người..."
"..." Tạ Diêm nhướn mày, giọng chậm rãi đầy khiêu khích: "Sở
Thập Hàm?"
Sở Thập Hàm mặt không đổi sắc: "Đây là kết quả tự động hiển
thị sau khi em nhập biểu hiện hiện tại của anh."
"Ồ?" Tạ Diêm cúi sát xuống, hơi thở phả vào tai người trước mặt:
"Ý em là... lỗi tại anh?"
Sở Thập Hàm đột nhiên túm lấy cổ áo Tạ Diêm, kéo hắn sát vào
mình rồi cắn lên môi đối phương: "Đúng là lỗi của anh."
Cố ý tránh mặt, né tránh, không chịu chạm vào cậu.
Tạ Diêm khẽ cúi mắt nhìn người đang tự mình hôn say đắm,
không hề có phản ứng.
Sở Thập Hàm cũng nhanh chóng nhận ra điều này, trong chốc lát
ngơ ngác, cậu áp mạnh nơi đôi môi, tay kia bắt đầu men theo
bụng Tạ Diêm trượt xuống...
Nhưng ngay sau đó, Tạ Diêm đã gạt phắt cậu ra.
Nhìn ánh đỏ giận dữ nơi khóe mắt Sở Thập Hàm, Tạ Diêm suýt
nữa đã đưa tay lên lau đi...
Cuối cùng chỉ khẽ động đậy đầu ngón tay: "Sở Thập Hàm, em
bảo anh lạnh nhạt với em?"
Sở Thập Hàm dần nguôi đi vẻ giận dữ, trong mắt thoáng hiện
chút bối rối: "Ca ca..."
Tạ Diêm nhìn thẳng vào đôi mắt ấy, bất chợt khẽ cười, rồi nhẹ
nhàng chạm môi lên môi Sở Thập Hàm: "Chỉ cần không hôn lại
mà đã làm Tiểu Thập hoảng sợ, thì sao dám lạnh nhạt?"
Có lẽ Sở Thập Hàm chưa từng thấy Tạ Diêm thực sự thờ ơ là thế
nào.
Tạ Diêm ngừng một nhịp, sợ Sở Thập Hàm suy nghĩ nhiều, lại cúi
xuống hôn lên môi cậu lần nữa, từng chút từng chút thưởng thức
hương vị ấy trước khi buông ra: "Anh đã nói rồi, chỉ là tay bị
thương, tạm thời không thể nắm tay, ôm hay lên giường với Tiểu
Thập thôi, không phải là không muốn."
Sở Thập Hàm nhìn Tạ Diêm một lúc, rồi nhanh chóng trở nên
ngoan ngoãn. Cậu gật đầu, ôm lấy Tạ Diêm: "Để em ôm anh."
Tạ Diêm thấy Sở Thập Hàm cuối cùng cũng hết giận, khẽ cười
một tiếng rồi buông cậu ra, định quay lại lấy thiết bị liên lạc: "Để
anh xem tin nhắn nói gì đã..."
Sở Thập Hàm mặt lạnh lùng, đột nhiên ra tay, nhân lúc Tạ Diêm
quay lưng liền giật phắt chiếc găng tay — Một bàn tay chỉ còn trơ
lại xương trắng lộ ra.
Không khí như đóng băng trong giây lát.
Tạ Diêm nheo mắt, quay người lại nhìn Sở Thập Hàm từ trên cao,
chậm rãi giơ bàn tay xương lên bóp lấy cằm cậu: "Sợ à, Tiểu
Thập?"
Cảm giác lạnh lẽo, thô ráp của xương in lên da thịt khiến Sở Thập
Hàm thực sự hoảng loạn. Cậu không trả lời được câu hỏi của Tạ
Diêm, giọng nói run nhẹ đầy bất an: "Ca ca..."
Tạ Diêm hiểu rõ Sở Thập Hàm không phải sợ mình... Hắn thở dài,
nhẹ nhàng buông tay khỏi cằm Sở Thập Hàm, chuyển sang xoa
nhẹ lên đầu cậu: "Sao lại không ngoan thế..."
"Tại sao cứ phải xem chứ?" Tạ Diêm không muốn nhìn Sở Thập
Hàm đau lòng.
Sở Thập Hàm run rẩy một hồi lâu mới dần lấy lại bình tĩnh. Cậu
kéo tay Tạ Diêm xuống, chăm chú nhìn bàn tay xương trắng,
bỗng mở ngăn tủ đầu giường rút ra một khẩu súng plasma, kiểm
tra đạn, lên nòng, kéo cò, thuận tay còn lấy thêm một thanh dao
năng lượng cắm bên hông, giọng điệu bình thản hỏi Tạ Diêm: "Ai
làm?"
"......" Đôi lúc Tạ Diêm thực sự khâm phục lực hành động của Sở
Thập Hàm.
"Em giết hắn, tay anh có lành lại không?" Sở Thập Hàm hỏi lần
thứ hai.
"Khả năng của hắn... là bất tử," ngón tay xương của Tạ Diêm
chạm vào nòng súng plasma trong tay Sở Thập Hàm, "cách thông
thường không giết được hắn."
Sở Thập Hàm vẫn bình tĩnh khác thường: "Vậy có cách nào không
thông thường không?"
"À... vẫn cần nghiên cứu thêm." Ngón tay xương luồn vào nòng
súng, từng chạm đều mang lại cảm giác đau nhói, nhưng Tạ
Diêm phớt lờ nó như không tồn tại. "Giết hắn cũng vô ích, cơ thể
này của anh vốn đáng lẽ phải... chết từ lâu rồi."
Mới vài ngày trước chỉ một ngón tay hóa xương, giờ đã lan ra cả
bàn tay phải. Cứ đà này, sớm muộn gì...
Sở Thập Hàm mất đi vẻ bình tĩnh, đôi mắt đỏ như viên ngọc sắp
vỡ tan: "Vậy phải... làm sao?"
"Đừng buồn." Tạ Diêm rút ngón tay xương khỏi nòng súng, vuốt
nhẹ khóe mắt Sở Thập Hàm. "Vampire cần anh, ít nhất anh chưa
thể chết... Anh sẽ tìm cách bắt hắn, rồi..."
Lời sau Tạ Diêm không nói ra. Với tính cách của Vampire, dù có
bắt được gã, e rằng cũng vô dụng.
"Ngày mai đi." Tạ Diêm buông tay, quay lại bàn lấy thiết bị liên
lạc. Trong đó có hai tin nhắn: một là thông báo từ học viện quân
sự yêu cầu hắn đến kiểm tra vào ngày mai, tin còn lại là biểu
tượng con dơi với chữ "happy".
"Chúc ngài vui vẻ."
Người gửi tin nhắn không cần nói cũng rõ.
Tạ Diêm ném thiết bị liên lạc lên giường: "Anh không thể tham
gia kiểm tra. Ngày mai anh sẽ viện cớ 'đang làm nhiệm vụ không
kịp quay về' để hoãn lại. Nhưng Vampire chắc chắn sẽ mai phục
gần học viện để xem màn kịch này — đây là cơ hội tốt nhất để
bắt hắn."
Sở Thập Hàm hơi nhíu mày: "Anh... cẩn thận đừng để người khác
phát hiện."
Tạ Diêm dùng bàn tay xương trắng xoa đầu Sở Thập Hàm: "Ừm."
...
Tạ Diêm ngồi trong xe bay, lặng lẽ nhìn về phía cổng học viện
phía xa.
Theo kế hoạch, Sở Thập Hàm sẽ trinh sát khu vực phòng kiểm tra
trong trường, còn Tạ Diêm sẽ ẩn náu ở khu vực khác.
"Nhớ cẩn thận." Tạ Diêm dặn dò Sở Thập Hàm lần cuối.
Sở Thập Hàm liếc nhìn hắn, im lặng không đáp.
Tạ Diêm: "......"
Đêm qua, vì bàn tay xương trắng, Tạ Diêm đã không dám ôm Sở
Thập Hàm, giữ khoảng cách xa trên giường, huống chi là hôn hay
ân ái.
Sở Thập Hàm giận thật rồi.
"Em đã nói rồi," Sở Thập Hàm bình thản mở lời, giọng điệu phẳng
lặng như mặt hồ thu, "em không sợ anh đâu, Tạ Diêm. Tay anh
không làm được, nhưng em có thể ôm anh, hôn anh..."
Đừng không tin em.
Tạ Diêm thừa nhận mình không muốn Sở Thập Hàm nhìn thấy bộ
xương ghê rợn: "Anh xin lỗi, Tiểu Thập."
Sở Thập Hàm mở cửa xe, đột nhiên quay lại dùng ngón tay khẽ
nâng cằm Tạ Diêm lên, ánh mắt lướt xuống dưới: "Thế nghĩa là...
nơi đó cũng hóa xương khô hết rồi à?"
Tạ Diêm: "?"
Sở Thập Hàm bỏ lại câu nói đó rồi rời đi không chút do dự.
Tạ Diêm bị "Tiểu Thập mặt lạnh" khiêu khích: "......"
...
Thật kỳ lạ. Tạ Diêm đã lục soát khắp học viện quân sự mà vẫn
không cảm nhận được sự hiện diện của Vampire.
Theo tin nhắn gã gửi hôm qua, gã chắc chắn không thể không
hành động.
Nhưng nếu gã không đến, thì đã giăng bẫy gì trong học viện?
Tạ Diêm nhíu mày, đột nhiên nghĩ tới điều gì, lập tức quay người
lao về phòng kiểm tra.
Thiết bị liên lạc đột nhiên rung lên.
Tạ Diêm bấm nhận cuộc gọi — là Sở Thập Hàm.
Giọng Sở Thập Hàm nhanh gấp: "Tạ Diêm, rời khỏi học viện
ngay! Toàn bộ y tá trong phòng kiểm tra đã bị nhiễm từ lúc nào
không hay. Họ cố tình dùng máu mình nhiễm bẩn đầu kim lấy
máu, học viên đã xét nghiệm đang bắt đầu biến dị. Nơi này rất
nguy hiểm!"
Sắc mặt Tạ Diêm tối sầm: "Em xử lý được không? Anh qua giúp!"
"Không! Rời đi trước!" Sở Thập Hàm nhấn mạnh, "Đừng lo cho
em."
Tạ Diêm cau mày: "Sao có thể không lo? Ở yên đó, đợi anh—"
"Đừng lo cho em, Tạ Diêm." Sở Thập Hàm lặp lại lần nữa, giọng
như bão tố sắp ập tới.
Tạ Diêm đột nhiên dừng bước. Một dự cảm kinh hoàng ập đến.
Giọng hắn khẽ run:
"Sở Thập Hàm... em cũng đã xét nghiệm máu rồi phải không?"
Bên kia trầm mặc sau một lúc lâu, mãi sau, Sở Thập Hàm mới
nhẹ giọng đáp lại:
"Ừm."
Màu máu loang khắp bầu trời, nuốt chửng ánh trăng mờ ảo.
------oOo------
Bình luận (0)
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
Chưa có bình luận nào cho truyện này. Hãy là người đầu tiên bình luận!