Chương 223: Ván quan tài lão phu sắp bật nắp rồi

Thập niên 70: Xuyên thành nữ phụ pháo hôi bán nhà đi nông thôn Đường Hạ
6 lượt xem Cập nhật: 14 hours ago
Ngô lão tiên nhi lúc này đang đại sát tứ phương ở chợ đen, đột nhiên hắt hơi ba cái, bấm đốt tay tính toán rồi không nhịn được mà trợn trắng mắt: Luôn có tiện nhân để ý con trai ta…
Ván quan tài lão phu sắp bật nắp rồi…
Trong lòng có khí, côn Thiếu Lâm trong tay múa lên uy phong lẫm liệt.
Đám người khác ở chợ đen bên cạnh đều kinh ngạc: Không phải chứ, chỉ là đánh nhau tập thể thôi mà, ngươi già đâu đến nỗi phải ra đòn sát thủ chứ…
“Đại ca, có đầu hàng không?”
Chu lão Tam nghiến răng nghiến lợi: “Đầu hàng!”
Chết tiệt, nếu không đầu hàng thì hôm nay chết ở đây mất, không thấy đối phương vừa múa côn vừa thần côn đó sao, Chu lão Tam liên tục hô không thể chọc vào nổi!
Lưu Tứ vội vàng đi lấy tấm vải trắng giấu trong túi, trong lúc né tránh qua lại thì chân lại trúng hai gậy: “Đầu hàng, đầu hàng, đầu hàng, bọn ta đầu hàng!”
Trời đất ơi, trước khi đến không phải đã nói sát thần dùng đao đã đi rồi sao? Sao lại xuất hiện thêm một người múa côn nữa…
Nếu biết trước kết quả này, Lưu Tứ đã chẳng đến, hai ngày chịu hai trận đòn!
Ngô lão tiên nhi thấy đối phương đã giương cờ trắng lên thì cảm thấy vô vị: Chỉ có thế thôi sao?
“Cút! Sau này đừng để ta thấy các ngươi, nếu không ta không ngại thu thêm vài mạng chó đâu, dao lột da của ta cũng đã lâu không thấy máu rồi!”
Trong bóng tối, chúng nhân nghe thấy tiếng đe dọa lạnh lùng thì cùng nhau rùng mình, vội vàng quỳ xuống cầu xin rằng:
“Không dám, không dám, tiểu nhân sau này tuyệt đối không dám nữa.”
“Cút!”
Ngô lão tiên nhi quát lạnh một tiếng, mấy người kia nhanh nhẹn bò dậy từ mặt đất, dìu đỡ nhau lăn xa.
“Đồ nhãi con, vẫn phải đến lượt gia gia ra tay.” Ngô lão tiên đợi mọi người đi hết rồi mới nhe răng nhếch mép xoa eo quay về:
“Xoạt! Lâu ngày không hoạt động đúng là hơi không quen.”
Vừa đi cà nhắc về nhà vừa chống côn Thiếu Lâm, trong lòng còn thầm mắng cái thứ chó má dám để ý con trai hắn: Có biết xấu hổ không chứ, con trai người ta cũng muốn cướp, đó chính là mầm độc thứ hai của Ngô gia ta.
Không sai, hắn là số một, con trai là số hai, cháu trai là số ba, Ngô gia to lớn ấy chỉ có ba mầm độc này thôi…
————
Bên này, Ngô Tà dưới ánh mắt dò xét của Tô Kỳ Sơn đã uống một ngụm nhỏ sữa: “Khụ khụ… khụ”
“Thế nào? Ngon không?” Tô Kỳ Sơn chăm chú nhìn Ngô Tà hỏi.
“Lão sư, ngươi đã cho bao nhiêu sữa bột vậy?” Suýt nữa tiễn ta đi chầu trời, quá đậm sữa!”
Ngô Tà dứt khoát đứng dậy đi ra gian ngoài lấy thêm một cái bát, đổ hơn nửa chỗ sữa vào đó, rồi lại bế cái chum nước nhỏ lên đổ đầy hai bát.
Tô Kỳ Sơn đứng một bên nhìn thấy thì liên tục xua tay: “Ôi Tiểu Tà, ngươi đổ ít thôi, đổ ít thôi!”
Hắn xót ruột quá, đây là nước Lộc nha đầu cho hắn, uống xong là hết mất…
Phải biết rằng bình thường Tô Kỳ Sơn vẫn pha thêm nước để uống!
Ngô Tà ghét bỏ Tô Kỳ Sơn làm quá: “Lão sư, chỉ là chút nước thôi mà, lát nữa ta về sẽ đòi loại ngon hơn cho ngươi, ta không uống nước này nữa đâu.”
Nếu bán cha đi chắc có thể đổi được nhiều nước lắm nhỉ? Ngô Tà thầm tính toán trong lòng.
Cha nặng bao nhiêu ấy nhỉ?
Lộc Văn Sênh: Đúng là đứa con quý hóa của cha ngươi…
Nước nào có thể tốt bằng nước Lộc nha đầu cho chứ? Tô Kỳ Sơn xua tay, nghĩ đến đệ tử yêu quý của mình nên không tính toán nữa, thôi vậy, hắn lại hỏi tiểu Lộc nha đầu xin thêm vậy, đằng nào cũng chỉ là chuyện sĩ diện mà thôi…
Cũng không ngăn cản Ngô Tà phá gia nữa, đệ tử khó khăn lắm mới tìm về được, phải chiều chuộng!
Ngô Tà không biết Tô Kỳ Sơn đang nghĩ gì, đặt bát sữa đã pha vào tay Tô Kỳ Sơn: “Lão sư, cùng uống đi.”
Trong lòng Tô Kỳ Sơn ấm áp: Thấy chưa, con trai đúng là hơn hẳn cháu ngoại, uống sữa cũng biết san sẻ cho mình một nửa!
Mạnh Khánh Đường: À phải phải phải, đúng đúng đúng!
Ngô Tà bưng bát sữa của mình lên uống một ngụm lớn, đột nhiên khựng lại: “Cái cái cái này! Đây là…”
Ngô Tà run rẩy chỉ vào cái chum nước nhỏ, đây rõ ràng là nước của Tiểu Sinh! Mình uống lâu như vậy rồi, cha hắn đã pha chế cho hắn đủ kiểu, nào là pha sữa bột, pha sữa mạch nha, pha trứng, pha nước đường đỏ, xay đậu nành…
Chẳng trách vừa nãy vẻ mặt lão sư cứ như cắt thịt của người vậy…
Đột nhiên Ngô Tà nghĩ ra một vấn đề, quay đầu nhìn Tô Kỳ Sơn nghiêm túc hỏi: “Lão sư, ngươi đã bán gì cho Tiểu Sinh rồi?”
Tô Kỳ Sơn vẻ mặt kinh hãi: Ngươi làm sao biết được!
Nhưng vẫn yếu ớt mở miệng: “Tiểu… Tiểu Đường à…”
Ngô Tà vỗ đùi, trùng khớp rồi!
Hóa ra chúng nhân đều là người của Tiểu Sinh à…
Tô Kỳ Sơn nhìn Ngô Tà dáng vẻ đó là có thể đoán được tám chín phần, nghĩ đến Ngô Cung ngày nào cũng lảng vảng trước mặt Lộc Văn Sênh, bèn dò hỏi: “Vậy ra, ngươi đã bán con trai ngươi rồi?”
Ngô Tà lắc đầu, Tô Kỳ Sơn vừa định thở phào nhẹ nhõm thì nghe Ngô Tà tiếp lời: “Cha ta đã bán cả ta và Tiểu Cung rồi.”
Tô Kỳ Sơn đang thở phào được một nửa thì lại nghẹn lại, nổi trận lôi đình: “Cha ngươi rốt cuộc là sao chứ! Ngươi nói cho ta biết rốt cuộc là chuyện gì!”
Thế là, Ngô Tà kể lại tất cả chuyện đã xảy ra năm đó, trong đó còn bao gồm việc mạng ta không còn bao lâu, rồi được Lộc Văn Sênh cứu, cùng với chuyện cha hắn đã bán cả gia đình, tiện thể còn định đổi sang họ Lộc nữa…
Tô Kỳ Sơn nghe xong thì vẻ mặt thở dài thườn thượt, Tô Kỳ Sơn biết gia truyền của Ngô Tà, cha hắn có thể vì con trai mà làm đến bước này thì cũng là đến cực điểm rồi:
“Nói như vậy, kho vũ khí nhà ngươi cũng bị Lộc nha đầu thu biên rồi à?”
Ngô Tà tiếc nuối lắc đầu: “Cha ta đã cho Lộc nha đầu rồi, Lộc nha đầu không muốn…”
“Thậm chí cả cha con ta cũng chỉ miễn cưỡng được nhận…”
Tô Kỳ Sơn như tìm thấy tri âm, nắm chặt tay Ngô Tà than thở:
“Đừng nói là hai ngươi, ngay cả Tiểu Đường cũng bị buộc phải nhận. Ngươi còn nhớ số bảo vật ở kinh thành của ta chứ? Những thứ gia gia và ngươi đã giấu, Lộc nha đầu căn bản không muốn! Là ta cố tình nhét cho Lộc nha đầu đó, ngươi nói có tức không chứ?”
Ngô Tà lập tức cảm thấy cân bằng tâm lý, Ngô Tà nhớ rồi, về nhà sẽ nói với cha hắn phải cố tình nhét cho Lộc nha đầu!
Hai người nói chuyện thêm một lát, Ngô Tà mới nhớ ra con trai hắn vẫn đang nằm trong đống rơm bên ngoài, vỗ trán nói:
“Hỏng rồi, Tiểu Cung vẫn đang đợi ta ở cửa, ta không nói chuyện với ngươi nữa. Lát nữa còn phải đi xã bán thú săn, ngươi không cần để cửa cho ta đâu, ta về sẽ tự trèo tường.”
Ngô Tà đã định bụng sẽ ngủ cùng lão già đó.
Tô Kỳ Sơn nghe Ngô Tà còn quay lại thì không ngăn cản nữa, vui vẻ tiễn người ra cửa, miệng không ngừng dặn dò: “Ngươi trên đường chú ý an toàn, nếu gặp phải hồng vệ binh hay gì đó thì mau chạy đi, đừng quản người khác…”
Dặn dò một đống dài dòng, chỉ sợ Ngô Tà một đi không trở lại.
Ngô Tà gật đầu lia lịa đồng ý tất cả, cha hắn nói: không phản bác sư trưởng là "ngu hiếu" đã khắc sâu vào xương tủy.
Ngô Cung thấy cha hắn cuối cùng cũng ra ngoài, bèn với gương mặt đầy vết muỗi đốt từ đống rơm bò ra, toàn thân đầy oán khí đứng trước mặt cha hắn, ngoan ngoãn gọi một tiếng: “Tô gia gia”
Tô Kỳ Sơn rất thích thằng nhóc này, vừa nhìn đã thích, không ngờ lại đúng là con của Ngô Tà!
Tô Kỳ Sơn giơ tay xoa đầu Ngô Cung hiền từ nói: “Tối mai cùng Tiểu Lữ tử đến học nha.”
Ngô Cung: Vậy nên ta ra ngoài làm gì chứ! Cha ta thật đáng thương…
Ngô Tà thấy oán khí trên người con trai mình càng nặng hơn, không nhịn được mà bật cười ha hả!
Khiến Tô Kỳ Sơn lập tức đi bịt miệng Ngô Tà:
“Tổ tông, nhỏ tiếng chút đi!”
Bình luận (0)
Vui lòng đăng nhập để bình luận.

Chưa có bình luận nào cho truyện này. Hãy là người đầu tiên bình luận!

Cài đặt hiển thị
Thời gian đọc
00:00:00
Số chữ đã đọc
0
Tiến độ
0%
Cài đặt hiển thị