Chương 511: Lữ Hạo: Gà say ư, ta từng ăn rồi. Dở ẹc…

Thập niên 70: Xuyên thành nữ phụ pháo hôi bán nhà đi nông thôn Đường Hạ
5 lượt xem Cập nhật: 8 hours ago
Mã Tiểu Cương ngoan ngoãn ngồi nghe hai người nói chuyện, cũng không tháo bọc quà Trần Trình đưa tới, đúng là một đứa trẻ có thể giữ bình tĩnh. Thông thường, hài tử trạc tuổi như Mã Tiểu Cương, lòng hiếu kỳ thường nặng, việc hài tử này có thể nhịn không xem đã cho thấy tự chủ lực chẳng phải tầm thường. Trần Trình không chỉ thầm gật đầu trong lòng, nhìn từ cử chỉ hành động của Mã Tiểu Cương từ khi vào tới giờ, nếu được dạy dỗ cẩn thận, hài tử này lớn lên ắt sẽ phi phàm.
Chẳng mấy chốc món ăn đã đủ cả, Trần Trình mời hai người dùng bữa, chỉ vào đĩa gà vàng óng trước mặt Mã Nhị Gia giới thiệu:
“Nhị Gia dùng bữa trước đã, nghe nói món gà say này là một món mới từ Kinh thành truyền tới, Nhị Gia nếm thử xem.”
Lữ Hạo: Gà say ư, ta từng ăn rồi. Dở ẹc…
Nói đoạn, y liền gắp một cái đùi gà cho Mã Tiểu Cương trước, hài tử này quá gầy.
“Đa tạ Trần thúc thúc.” Mã Tiểu Cương hào phóng cảm tạ, không hề có vẻ tiểu gia tử khí của một hài tử bình thường.
Rõ ràng Mã Nhị Gia rất hài lòng với biểu hiện của Mã Tiểu Cương, đúng vậy. Đây mới là huyết mạch của Mã Nhị Gia!
Bữa cơm chủ khách đều vui vẻ, khi sắp kết thúc, vẫn là Mã Nhị Gia mở lời trước:
“Thế nào, tới chỗ ta ngồi một lát?”
Mã Nhị Gia biết Trần Trình nếu không có việc gì thì sẽ không mời Mã Nhị Gia dùng bữa, trùng hợp Mã Nhị Gia cũng có việc muốn nhờ Trần Trình, chi bằng nói một lần cho xong.
Trần Trình cười gật đầu, nhìn dáng vẻ Mã Nhị Gia cũng có thể đoán được e là bên trong còn có việc cần ta giúp đỡ, đây chẳng phải là song hướng bôn phó như Sinh Sinh đã nói sao!
“Đúng là có ý này.”
Thế là Trần Trình cùng Mã Nhị Gia tới sòng bạc ngầm, sau khi vào cửa, Trần Trình đặc biệt quan sát vài vị khách lạ mặt mà Vương Nhị đã nói. Hôm nay không khí trong sòng bạc quả thực có phần bất thường, không chỉ người lạ mặt nhiều lên, mà ngay cả những gương mặt quen thuộc cũng mang theo một vẻ xa cách nhàn nhạt, e là trời sắp đổi thay, Trần Trình thầm cảm thán trong lòng.
“Nghĩa phụ về nhanh vậy ạ, ôi, đây chẳng phải Trần ca sao, rảnh rỗi thế nào lại tới chỗ nhỏ bé này của chúng ta.”
Người nói chính là nghĩa tử của Mã Nhị Gia, Mã Quân, khi thấy Trần Trình tới, hắn còn có chút bất ngờ. Lão già chết tiệt sao lại về nhanh thế, việc của Mã Quân còn chưa làm xong!
“Ừm, có chút việc muốn phiền Nhị Gia.” Trần Trình cười nói.
Mã Nhị Gia vỗ vỗ vai Mã Quân: “Ngươi đi pha một ấm trà tới, ta có lời muốn nói với tiểu Trần.”
Mã Quân vội vàng khom lưng gật đầu đáp lời, liếc nhìn Mãng Tử đang đứng cạnh với vẻ mặt bình thản rồi lui xuống. Đều tại dã chủng này, nếu không phải dã chủng đó đột nhiên xuất hiện, thì tất cả những thứ này đều là của Mã Quân, giờ cũng không cần mạo hiểm mưu tính, nếu…
Mãng Tử mẫn cảm nhận ra luồng địch ý đậm đặc đó, song Mã Tiểu Cương không lên tiếng, chỉ nắm chặt gói đồ trong tay. Đây là Trần Trình trao cho Mã Tiểu Cương, bên trong nặng trịch, không biết đựng những gì.
Vào tới gian trong, Mã Nhị Gia và Trần Trình đều không vội nói chuyện chính, mà bắt đầu hàn huyên, cơ bản đều là những chuyện vặt vãnh đông nhà tây xóm.
Chẳng mấy chốc Mã Quân liền tự mình bưng một ấm trà vào, nét mặt tươi cười nịnh nọt:
“Nghĩa phụ, Mao Tiêm thượng hạng ta pha đó ạ, đây là hàng hiếm mới từ Thượng Hải về, Nghĩa phụ nếm thử.” Nói đoạn, Mã Quân định ngồi xuống lắng nghe.
Mã Nhị Gia lại trực tiếp mở lời: “Ngươi có lòng rồi, mau ra ngoài làm việc đi, ta có lời muốn nói với tiểu Trần.”
Động tác Mã Quân đang ngồi được một nửa liền cứng đờ tại chỗ, song hắn nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, nói lời có ý: “Xem ra vẫn là Trần ca được lão gia tử yêu thích, vậy ta ra ngoài làm việc trước, có việc gì nghĩa phụ gọi ta một tiếng.”
Mã Nhị Gia ánh mắt sắc bén, song rất nhanh lại trở về bình thường, cười hiền từ:
“Ừm, tiểu Quân, ngươi nhất định phải chú ý giữ gìn thân thể, sòng bạc này của chúng ta vẫn phải nhờ ngươi gánh vác đó.”
Mã Quân nghe vậy trong lòng hơi thở phào nhẹ nhõm, không bị lộ tẩy là được, sau đó lưu luyến ra khỏi phòng, xem ra động tác của Mã Quân cần nhanh hơn một chút rồi.
Đợi Mã Quân đi rồi, sắc mặt Mã Nhị Gia lập tức chùng xuống, cũng không màng Trần Trình có ở đó hay không, thở dài nói:
“Ai! Rước sói vào nhà…”
Trần Trình cũng không tiện nói gì, cứ thế ngồi im lặng, qua một lúc lâu Mã Nhị Gia mới mở lời:
“Tiểu Trần à, ta cũng chẳng sợ ngươi chê cười, giờ ta chỉ là một chỉ huy cô độc, người trong sòng bạc này cơ bản đều đã phản bội sang phía tên bạch nhãn lang kia rồi. Phàm những kẻ cứng đầu hơn một chút đều bị tên bạch nhãn lang kia đuổi đi rồi, ta mắc bệnh hiểm nghèo, cũng chẳng biết còn sống được mấy ngày, hắn ta sợ ta đem hết gia sản giao cho Mãng Tử, nên dứt khoát giáng cho ta một đòn phủ đầu, tên tiểu tử này thật ác độc!”
Thì ra là cách đây một thời gian Mã Nhị Gia kiểm tra ra thân thể có vấn đề, nằm viện vài ngày, sau khi về liền phát hiện sòng bạc của mình đã bị nghĩa tử mà Mã Nhị Gia tin tưởng nhất chiếm đoạt! Chuyện này còn chịu được sao? Vốn dĩ Mã Nhị Gia định cho tên tiểu tử kia một bài học nhớ đời, song nghĩ tới Mã Nhị Gia cũng chẳng sống được mấy ngày nữa. Mãng Tử lại còn nhỏ, cũng không có năng lực tự bảo vệ, thà đấu với tên đó tới mức lưỡng bại câu thương, để lại hậu hoạn. Thà tạm thời dùng miếng thịt béo bở trên mặt nổi này để nhử hắn, Mã Nhị Gia cũng tiện chuẩn bị thêm vài đường lui dưới âm thầm. Thế nên mấy ngày nay Mã Nhị Gia vẫn luôn lấy cớ dưỡng thân thể, ngầm thu vén những mối làm ăn và tài vật ít ai biết đến. Những thứ bày ra mặt nổi này, Mã Nhị Gia một chút cũng không dám để lại cho con trai út, dù sao hài tử đó còn nhỏ, những thứ này trong tay hài tử đó chắc chắn không giữ được. Thà trước tiên từ bỏ những thứ vô dụng này, bí mật chuẩn bị thêm chút kim ngân vật báu phòng thân.
Nhưng giờ một vấn đề lớn nhất là, cần tìm một người Mã Nhị Gia tin tưởng để gửi gắm con côi. Mã Nhị Gia nghĩ tới nghĩ lui liền để ý tới Trần Trình, Trần Trình xuất thân quân nhân, nhân phẩm cũng cứng cỏi, thêm vào những tài vật lặt vặt của Mã Nhị Gia, Trần Trình thật sự không thèm để mắt tới. Do đó tối qua khi Vương Nhị Ma Tử tới tìm Trần Trình, Mã Nhị Gia đã quyết định rồi. Vốn dĩ còn lo làm sao tìm Trần Trình mà không lộ liễu, giờ thì tốt rồi, người tự động tìm tới cửa, xem ra ngay cả lão thiên gia cũng đang giúp Mã Nhị Gia.
Mã Nhị Gia im lặng hồi lâu mới chủ động mở lời: “Tiểu Trần à, ta cũng không sợ ngươi chê cười, giờ ta chỉ là một chỉ huy cô độc, người trong sòng bạc này cơ bản đều đã phản bội sang phía tên bạch nhãn lang kia rồi. Nhưng hôm nay ta đành bỏ đi cái thể diện già này để cầu ngươi, làm ơn giúp ta chiếu cố Mãng Tử vài năm, cái xương già này của ta cũng chẳng biết còn sống được mấy ngày, nếu ta đi rồi, tên bạch nhãn lang bên ngoài sẽ không để hài tử đó được sống yên ổn đâu. Những năm này ta cũng tích trữ không ít tài vật, ta đem những thứ này chia làm hai phần, ngươi và Mãng Tử hai người chia đều, hài tử này rất ngoan, cũng không cần ngươi hao tâm nhiều, cho hài tử đó một bữa cơm, che chở hài tử đó, đừng để người khác ức hiếp là được…”
Trần Trình liếc nhìn Mã Tiểu Cương đang đỏ hoe mắt bên cạnh, Mã Nhị Gia quả thực có ơn với Trần Trình, năm đó khi Trần Trình mới tới Tống Thành, cũng được Nhị Gia chiếu cố không ít, nên món nhân tình này nhất định phải trả. Suy nghĩ một lúc mới trịnh trọng mở lời:
“Nhị Gia nói vậy là khách sáo rồi, ta thấy hài tử này cũng là một đứa hiểu chuyện, nếu Nhị Gia yên tâm, thì cứ giao hài tử đó cho ta. Còn về gia sản của Nhị Gia thì đừng chia cho ta nữa, hài tử còn nhỏ, sau này chỗ dùng tiền còn nhiều. Nếu hài tử đó muốn đi học, ta sẽ đưa hài tử đó tới trường, nếu hài tử đó không muốn học, học chút bản lĩnh cũng có thể phòng thân chẳng phải sao? Nghề này của chúng ta quá hung hiểm, nói không chừng bước chân nào đó không cẩn thận liền lún sâu vào vũng lầy, vẫn là đừng để hài tử đó bước vào, Nhị Gia thấy sao?”
Bình luận (0)
Vui lòng đăng nhập để bình luận.

Chưa có bình luận nào cho truyện này. Hãy là người đầu tiên bình luận!

Cài đặt hiển thị
Thời gian đọc
00:00:00
Số chữ đã đọc
0
Tiến độ
0%
Cài đặt hiển thị