Chương 2: Phượng Cầu Hoàng Sào

Say Mê Tửu Vãn Sinh
1 lượt xem Cập nhật: 3 days ago
Đêm khuya thanh vắng, gió đêm mát lạnh luồn qua khung cửa sổ, khẽ thổi lay động tà áo choàng lông cáo trắng muốt của Yến Chiêu Chiêu. Nàng đứng trước cửa Cẩn Viên, ánh mắt phượng đẹp đẽ thoáng chút bối rối, ngập ngừng nhìn cánh cửa gỗ lim đóng chặt trước mặt.
Bích Lạc theo sau, ân cần kéo chiếc áo choàng trên người nàng lại cho kín đáo, hạ giọng hỏi: "Nương nương sao giờ này còn đến Cẩn Viên? Đêm khuya sương lạnh, người cẩn thận kẻo nhiễm hàn". Nàng có chút khó hiểu, nương nương nhà nàng trước giờ luôn không qua lại với vị Nhiếp Chính Vương kia, thế mà giờ lại một mình đến trước cửa phòng của hắn vào lúc đêm hôm khuya khoắt thế này, thật sự khiến người ta không thể nào lý giải nổi.
Yến Chiêu Chiêu trầm ngâm một lát, thở ra một hơi, nói: "Ngươi về trước đi. Ta có chuyện quan trọng muốn gặp riêng Nhiếp Chính Vương."
Bích Lạc chau mày, càng thêm khó hiểu, nàng sao có thể bỏ mặc nương nương một mình ở đây được, vả lại giờ này còn ai muốn gặp ai nữa chứ. "Nhưng mà nương nương..." Nàng vừa mở miệng, Yến Chiêu Chiêu đã hơi nghiêng đầu nhìn nàng, đôi mắt đẹp kia không gợn sóng, nhưng lại ẩn chứa uy lực khiến người khác khiếp sợ.
Bích Lạc không dám nói thêm nữa, chỉ đành cúi người hành lễ, đáp: "Nô tỳ tuân lệnh."
Nhìn theo bóng dáng Bích Lạc khuất dần sau màn đêm, Yến Chiêu Chiêu hít một hơi thật sâu, thẳng lưng, từng bước tiến về phía cánh cửa đóng chặt, dáng vẻ như vị nữ tướng quân sắp ra trận, thân hình uyển chuyển, nhưng ánh mắt lại kiên định lạ thường.
Thị vệ canh giữ từ xa nhìn thấy nàng, lập tức nhận ra long bào phượng quấn trên người Hoàng hậu, liền quỳ một gối xuống đất, cung kính hành lễ: "Tham kiến Hoàng hậu nương nương."
Yến Chiêu Chiêu giơ tay ra hiệu cho hắn đứng dậy. "Bản cung có việc quan trọng muốn thương lượng với Nhiếp Chính Vương, phiền ngươi vào thông báo một tiếng."
Tên thị vệ khựng lại, ánh mắt thoáng chút nghi hoặc, nhưng rất nhanh sau đó đã phản ứng lại, cung kính đáp: "Xin nương nương đợi một lát."
Chốc lát sau, tên thị vệ mặc áo đen kia lại xuất hiện trước mặt Yến Chiêu Chiêu, hơi nghiêng người, cung kính nói: "Mời nương nương vào trong."
Yến Chiêu Chiêu khẽ gật đầu, bước vào bên trong. Đại điện Cẩn Viên tuy rộng rãi, nhưng không hề xa hoa lộng lẫy như Dưỡng Tâm Điện, bày trí đơn giản, tao nhã, mang một vẻ lạnh lẽo hiu quạnh. Ngước mắt nhìn lên, nàng thấy trên chiếc bàn gỗ lim đen bóng chất đầy tấu chương, chỉ có thể nhìn thấy phần đầu của người đàn ông đang cúi xuống phê duyệt. Tấu chương chất cao như núi, lẽ ra chúng phải được đặt trên ngự án của Hoàng thượng, nhưng trớ trêu thay, vị Hoàng đế đáng lẽ phải phê duyệt chúng giờ này lại đang mải mê hưởng lạc trong dục vọng cùng mỹ nhân.
Nàng khẽ thở dài, cởi đôi giày thêu tinh xảo trên chân ra, chiếc chuông vàng nhỏ giấu dưới lớp vớ mỏng manh lập tức lộ ra. Yến Chiêu Chiêu đi chân trần về phía trước, dáng đi uyển chuyển, mỗi động tác đều toát lên vẻ đẹp thanh tao như hoa sen nở rộ, chiếc chuông nhỏ trên chân cũng theo đó phát ra tiếng leng keng vui tai.
Người đàn ông ngồi sau bàn nghe thấy tiếng chuông, ngòi bút khựng lại một chút, rồi lại tiếp tục như chưa có chuyện gì xảy ra, cũng không ngẩng đầu lên nhìn.
Yến Chiêu Chiêu dừng bước cách bàn vài bước chân, khẽ mở đôi môi đỏ mọng, giọng nói mềm mại như rót mật vang lên trong đại điện, đuôi mắt hơi cong lên, mang theo chút ý cười quyến rũ: "Nhiếp Chính Vương vạn phúc." Giọng nàng vốn đã mềm mại, chỉ cần hơi lên giọng một chút là đã giống như chim oanh hót, mang theo nét quyến rũ chết người, cho dù là nam nhân có định lực đến đâu cũng không khỏi động lòng.
Thế nhưng người đàn ông phía sau bàn lại không hề biểu lộ chút cảm xúc nào, chỉ thản nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh nhạt. Hắn mặc một bộ hắc y thêu vân mây màu bạc, mày kiếm mắt sáng, khí chất lạnh lùng, cả người toát ra vẻ xa cách, dưới ánh trăng, mái tóc đen nhánh được búi gọn bằng một chiếc trâm ngọc, càng tôn lên vẻ đẹp tuấn tú, phi phàm thoát tục. Hắn khẽ nhướng mày nhìn nàng, hỏi: "Không biết đêm khuya nương nương giá lâm có chuyện gì?"
Yến Chiêu Chiêu tiến lên hai bước, tiếng chuông nhỏ lại vang lên bên tai hắn, nhưng hắn lại không hề cảm thấy khó chịu, ngược lại còn có chút êm tai. Nàng dừng lại khi giữa hai người chỉ còn cách nhau bởi chiếc bàn dài. Nàng che miệng cười khẽ, mỗi nụ cười, mỗi ánh mắt đều toát lên vẻ quyến rũ khó cưỡng, vô hình chung khiến người ta say đắm. "Bản cung còn tưởng Nhiếp Chính Vương đã biết rõ mục đích bản cung đến đây đêm nay."
Hai người giống như đang chơi cờ vậy, vừa thăm dò đối phương, vừa ra sức giấu bài của mình. Với thân phận của Nhiếp Chính Vương, làm sao hắn có thể không đoán ra được mục đích nàng đến đây một mình vào lúc đêm hôm khuya khoắt như thế này, hắn cho nàng vào đây, tức là đã nhìn ra được giá trị lợi dụng trên người nàng, chỉ là chưa muốn vạch trần mà thôi.
Nàng khẽ kéo áo choàng lông cáo trên người xuống, để lộ ra chiếc váy lụa màu đỏ rực bên trong. Lớp lụa mỏng manh không thể che hết làn da trắng nõn như tuyết, bờ vai thon gầy, vòng eo con kiến, đôi chân dài miên man, cùng với mắt cá chân nhỏ nhắn ẩn hiện sau lớp váy lụa, tạo nên những đường cong chết người.
Vẻ đẹp kiều diễm tỏa sáng.
Hương thơm thoang thoảng lan tỏa.
Đó là mùi hương ngọt ngào tỏa ra từ cơ thể nàng, giống như loài hoa hợp hoan rực rỡ, quyến rũ nhưng không hề phô trương, thoang thoảng, khó nắm bắt.
Nàng bước đến trước mặt Tạ Từ Diễn, đưa tay khẽ vuốt ve lọn tóc rủ xuống vai hắn, ánh mắt lười biếng lướt qua, trong chớp mắt đã toát lên vẻ đẹp ma mị, khiến người ta hồn xiêu phách lạc. Thế nhưng người đàn ông này lại dường như không hề bị ảnh hưởng, chỉ thản nhiên nắm lấy cổ tay nàng, giọng nói lạnh lùng như không mang theo chút cảm xúc: "Ý Hoàng hậu là gì?"
"Nhiếp Chính Vương nghĩ sao?" Nàng tiếp tục vuốt ve lọn tóc của hắn, từ từ trượt xuống, hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ bản cung làm vậy còn chưa đủ rõ ràng sao?"
Nàng thuận thế ngồi xuống bên chân Tạ Từ Diễn, cơ thể mềm mại áp sát vào người hắn, đôi mắt phượng hơi nheo lại, đáy mắt như sóng nước long lanh, nhìn thẳng vào đôi mắt tĩnh lặng của hắn. "Như vậy Nhiếp Chính Vương đã hiểu chưa?"
Hắn nhìn nàng, làn da trắng nõn như phủ một lớp phấn hồng nhạt, ánh mắt khẽ di chuyển xuống, vô tình lướt qua gò bồng đào căng tròn ẩn hiện sau lớp áo mỏng. Khoảng cách giữa hai người rất gần, mùi hương hoa hợp hoan càng thêm nồng nàn, không hề phô trương, nhưng lại khiến người ta chìm đắm. Hắn khẽ nói: "Nương nương xin tự trọng."
Tuy rằng bảo nàng tự trọng, nhưng hắn lại không hề buông tay, cũng không đẩy nàng ra. Nàng bạo gan vòng tay qua cổ hắn, ghé sát môi vào tai hắn, nhẹ nhàng thở ra một hơi, giọng nói ngọt ngào như rót mật: "Nhiếp Chính Vương không thích bản cung làm vậy sao?"
Tạ Từ Diễn khẽ nhếch môi, giống như đang cười, nhưng lại không phải. "Nếu nương nương dùng cách này với Hoàng thượng, có lẽ ngay cả Hoàng thượng cũng sẽ quỳ rạp dưới váy của người." Hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt vẫn tỉnh táo như cũ, dường như không hề bị lay động. "Nương nương tìm nhầm người rồi."
Nghe hắn nhắc đến Hoàng thượng, trong mắt Yến Chiêu Chiêu thoáng hiện lên vẻ chán ghét, nhưng rất nhanh sau đó đã biến mất, nàng khẽ cười, đôi môi đỏ mọng như hoa anh đào hé nở, đẹp đến mê hồn. "Nhưng mà... bản cung chỉ muốn dùng cách này với một mình Nhiếp Chính Vương thôi." Nàng siết chặt tay đang đặt trên vai Tạ Từ Diễn, nói: "Mong Nhiếp Chính Vương thương xót."
Hắn đột nhiên đưa tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng, siết chặt, kéo nàng lại gần hơn. Tạ Từ Diễn ngửi thấy mùi hương hoa hợp hoan thoang thoảng quanh chóp mũi, nói: "Nương nương có biết, người muốn ta làm chuyện nguy hiểm đến mức nào không?" Khóe môi hắn khẽ cong lên, nhưng trong mắt lại không hề có chút ý cười nào. "Nương nương có gì để ta phải mạo hiểm vì người như vậy?"
Trong mắt Tạ Từ Diễn, Yến Chiêu Chiêu là một tuyệt sắc giai nhân. Nàng đẹp đến mức khiến người ta kinh tâm động hồn, chỉ cần một động tác nhỏ cũng đủ khiến cho bất kỳ người đàn ông nào phải mê mẩn. Vừa quyến rũ, vừa kiều diễm, giống như viên hồng ngọc quý giá, cho dù có bị bụi bặm che phủ cũng không thể nào che lấp được hào quang chói lọi của nó.
Nhưng mà, phụ nữ càng đẹp thì càng nguy hiểm, sắc đẹp là lưỡi dao sắc bén nhất. Nếu như Tạ Từ Diễn là kẻ tham luyến sắc đẹp, thì ngôi vị Nhiếp Chính Vương này đã sớm đổi chủ rồi, hắn không gần gũi nữ sắc, chính là bởi vì hắn biết rõ, một khi đã nảy sinh dục vọng, thì sẽ không thể nào dứt ra được nữa, nếu như cứ nhượng bộ hết lần này đến lần khác, thì cuối cùng hắn cũng sẽ chỉ trở thành một hôn quân như Hoàng đế mà thôi.
Yến Chiêu Chiêu sững người, bàn tay đang nắm chặt vạt áo của hắn khẽ buông lỏng, rồi đột nhiên, nàng áp môi mình lên đôi môi lạnh lẽo của hắn.
Hương thơm hoa hợp hoan thoang thoảng quanh chóp mũi Tạ Từ Diễn, cảm giác mềm mại, ngọt ngào trên môi khiến hơi thở của hắn như ngừng lại, trong mắt thoáng qua tia u ám, trái tim bỗng nhiên đập nhanh một cách khó hiểu.
Thấy hắn không có phản ứng gì, Yến Chiêu Chiêu khẽ cụp mi, áp sát cơ thể mềm mại của mình vào người hắn, để cho đôi gò bồng đào căng tròn áp sát vào lồng ngực rắn chắc, cho dù có lớp áo ngăn cách, nhưng nàng vẫn cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể hắn.
Yến Chiêu Chiêu vẫn còn là một thiếu nữ ngây thơ, nàng không hiểu biết nhiều về chuyện nam nữ, chỉ là thỉnh thoảng đọc được vài câu chữ trong sách mà thôi. Nàng chỉ biết nụ hôn là cách dễ dàng nhất khiến cho đàn ông động lòng, nhưng lại không biết phải làm thế nào cho phải. Động tác của nàng có chút vụng về, chỉ biết áp chặt môi mình vào môi hắn, thỉnh thoảng lại cọ xát nhẹ nhàng. Thấy Tạ Từ Diễn vẫn không có phản ứng gì, nàng nhắm chặt hai mắt, khẽ hé môi, đầu lưỡi hồng hào khẽ liếm lên môi hắn.
Tạ Từ Diễn sững người, toàn thân như bốc hỏa, xung quanh tràn ngập hương thơm hoa hợp hoan từ cơ thể nàng, mùi hương ấy giống như liều thuốc kích thích mãnh liệt, khiến cho lý trí của hắn dần tan biến, khơi dậy dục vọng sâu thẳm nhất trong con người hắn, khiến hắn mất đi kiểm soát.
Hắn rên lên một tiếng, bàn tay đang đặt trên eo nàng siết chặt, kéo nàng sát vào người hơn nữa, cho đến khi không còn một kẽ hở nào giữa hai người. Hắn ngậm lấy lưỡi nàng, cuồng nhiệt hôn, lúc hai cánh môi tách ra, còn có thể nhìn thấy sợi chỉ bạc kéo dài, hai chiếc lưỡi quấn lấy nhau, dây dưa không dứt.
Yến Chiêu Chiêu không hề trốn tránh, ngược lại còn khiêu khích liếm láp lưỡi hắn, Tạ Từ Diễn cũng không chịu thua kém, mút chặt lấy chiếc lưỡi đang quấy phá trong khoang miệng mình, mãi đến khi nàng tê dại mới chịu buông ra, chuyển sang tấn công, chiếm đoạt từng tấc ngọt ngào trong khoang miệng nàng.
Hai cơ thể dán chặt vào nhau, tiếng vải vóc ma sát vang lên khe khẽ, trong đêm tối lại trở nên mờ ám lạ thường. Y phục trên người Yến Chiêu Chiêu vì động tác dây dưa của hai người mà hơi xộc xệch, lộ ra bờ vai trắng nõn, nõn nà.
Bàn tay Yến Chiêu Chiêu đang bấu chặt lấy vạt áo hắn lúc siết lúc buông, y phục của hai người đều đã xộc xệch, tiếng nước bọt dây dưa vang lên không ngớt, ám muội đến mức khiến cho vầng trăng sáng trên trời cũng phải e thẹn nấp sau đám mây đen, không còn dám ló dạng nữa.
Bình luận (0)
Vui lòng đăng nhập để bình luận.

Chưa có bình luận nào cho truyện này. Hãy là người đầu tiên bình luận!

Cài đặt hiển thị