Chương 5: Ván Cờ Loạn
Say Mê
Tửu Vãn Sinh
1 lượt xem
Cập nhật: 3 days ago
Ánh đèn lồng đỏ rực rỡ treo cao, nhuộm cả hoàng cung trong sắc đỏ ấm áp, xa hoa. Mái ngói lưu ly như được dát vàng dưới ánh đèn, phản chiếu ánh sáng lấp lánh, tô điểm thêm cho vẻ nguy nga, tráng lệ của cung đình.
Tối nay, Thái hậu mở yến tiệc chiêu đãi quần thần. Lý do thoạt nghe là vì Hoàng hậu, nhưng sâu xa ẩn chứa điều gì, chẳng ai dám chắc chắn. Chỉ có những vị phi tần lắm lời, dăm ba câu chuyện rỉ tai nhau, dè dặt phỏng đoán, liệu đây có phải bữa tiệc cuối cùng của Hoàng hậu trước khi bị đưa đi hoà thân?
Trong đại điện, tiếng đàn sáo du dương, réo rắt, hòa cùng những vũ điệu uyển chuyển, mê hoặc. Những vũ cơ xinh đẹp trong bộ xiêm y mỏng manh, lả lướt như cánh bướm, để lộ làn da trắng nõn cùng đường cong cơ thể mềm mại, uyển chuyển như rắn nước. Mỗi động tác đều toát lên vẻ quyến rũ, mê hoặc lòng người, khiến quan khách không thể rời mắt.
Ngồi ở vị trí cao nhất, Yến Chiêu Chiêu ánh mắt lãnh đạm lướt qua khung cảnh náo nhiệt, chẳng mảy may rung động. "Một lũ phàm phu tục tử," nàng thầm nghĩ, "chỉ có Hoàng đế mới thích xem loại hình mua vui rẻ tiền này." Nàng khẽ nâng chén rượu, nhấp một ngụm nhỏ, ánh mắt như vô tình liếc sang bên trái.
Ở đó, Tạ Từ Diễn ngồi tựa lưng vào ghế, một tay đặt trên đầu gối, ngón tay còn lại gõ nhẹ lên thành bàn một cách đầy nhịp nhàng, đều đặn như nhịp tim. Vẻ mặt hắn ung dung, thản nhiên, dường như đang thích thú theo dõi màn biểu diễn, nhưng nếu để ý kỹ, đáy mắt hắn lại ẩn chứa một tia mất kiên nhẫn khó nhận thức.
Rõ ràng hắn chẳng hứng thú gì với vũ cơ, chỉ là đang diễn tròn vai một vị Hoàng đế mà thôi.
"Hoàng thượng, nô tỳ xin được kính ngài một ly."
Một khúc nhạc vừa dứt, vũ cơ xinh đẹp nhất trong nhóm uốn éo tiến về phía trước, ánh mắt như có như không liếc nhìn Hoàng đế, ẩn chứa nét khát khao, mời gọi khó cưỡng.
"Mỹ nhân kính rượu, trẫm sao có thể từ chối." Hoàng đế cười lớn, nâng chén rượu trên bàn lên uống cạn. Nữ nhân thấy vậy, khóe mắt càng thêm phần yêu kiều, nàng ta đưa tay chạm nhẹ vào chén rượu, ngẩng đầu uống cạn, để mặc số rượu còn lại theo khóe môi chảy xuống cổ, thấm ướt cả vùng ngực nửa kín nửa hở. Mỗi một động tác đều như được tính toán kỹ lưỡng, vô cùng khêu gợi, câu dẫn.
Hoàng đế nuốt nước bọt, cảm thấy cổ họng khô khốc. Hắn vươn tay ra hiệu cho nàng ta đến gần. Nàng ta liền uyển chuyển bước đến, chưa kịp đứng vững đã bị hắn kéo phịch vào lòng. Bàn tay to lớn của Hoàng đế không an phận mà luồn vào eo nàng, ngón tay còn nhẹ nhàng lau đi vệt rượu còn sót lại trên môi nàng. "Uống rượu kiểu này là không ngoan, phải phạt."
Hoàng đế còn định nói gì đó nhưng lại đột nhiên dừng lại, hắn quay đầu sang phía Tạ Từ Diễn, cười khẩy: "Thấy mỹ nhân này thế nào? Ngươi có thích không? Nếu thích, trẫm sẽ ban nàng cho ngươi làm thiếp." Giọng điệu của hắn có phần khiêu khích, thách thức.
Tạ Từ Diễn vẫn điềm tĩnh, dường như không quan tâm đến sự khiêu khích của hắn, ung dung đáp: "Thần đệ sao dám động vào người Hoàng huynh ưng ý. Mỹ nhân như vậy nên ở lại hậu cung mới phải."
Nghe vậy, Hoàng đế tỏ vẻ hài lòng, giọng điệu càng thêm kiêu ngạo: "Nếu đã vậy, trẫm sẽ nghe theo ý ngươi." Hắn véo nhẹ cằm nữ nhân kia, ánh mắt lộ rõ vẻ ham muốn: "Phong ngươi làm Quý nhân, ban cung Cho người ở cung Trữ Tú."
Nữ nhân kia mừng rỡ, vội vàng quỳ xuống tạ ơn. Hoàng đế lại ngăn nàng ta lại, ôm chặt lấy nàng ta hơn: "Không cần đa lễ." Hắn bế thốc nàng ta lên, nói: "Để sau hẵng tạ ơn." Nữ nhân e lệ cúi đầu, vẻ e thẹn càng khiến Hoàng đế thêm phần nôn nóng. Hắn đứng dậy, nói: "Lui về Dưỡng Tâm điện."
Lúc này, trong mắt Hoàng đế chỉ có nữ nhân kia, hắn cứ thế bỏ đi mà chẳng thèm liếc nhìn Hoàng hậu lấy một cái. Rõ ràng là bữa tiệc tổ chức cho Hoàng hậu, vậy mà Hoàng đế lại chẳng hề để ý đến nàng, thậm chí còn phong một vũ cơ làm Quý nhân ngay tại đây.
Hành động này chẳng khác nào tát thẳng vào mặt Hoàng hậu. Bên dưới, không ít phi tần len lén che miệng cười khẩy, ánh mắt khinh miệt như muốn thiêu đốt Yến Chiêu Chiêu. Thậm chí có kẻ còn cả gan dùng khăn tay che miệng, ghé tai nhau thì thầm bàn tán, lời lẽ đầy mỉa mai, châm chọc.
Hoàng đế đã rời đi, các phi tần cũng lần lượt tìm cớ cáo lui. Bữa tiệc vốn náo nhiệt, xa hoa bỗng chốc trở nên vắng tanh, chỉ còn lại ánh nến leo lắt hắt lên những chiếc bàn trống trải, cùng với sự im lặng đến lạnh người.
Thế nhưng, giữa không khí nặng nề ấy, Yến Chiêu Chiêu vẫn ngồi uy nghi trên ghế, thần sắc thản nhiên như thể chẳng hề bận tâm đến những gì vừa xảy ra. Nàng ung dung nhấp một ngụm rượu ngon, thỉnh thoảng lại đưa tay đón lấy miếng thức ăn mà Bích Lạc ân cần gắp cho.
"Hoàng hậu nương nương thật là tao nhã."
Nghe thấy giọng nói trầm thấp quen thuộc, Yến Chiêu Chiêu khẽ ngẩng đầu. Tạ Từ Diễn vẫn ngồi ở vị trí ban nãy, chẳng mảy may lay động trước những biến cố vừa rồi. Nàng thoáng bất ngờ, cứ ngỡ hắn đã rời đi cùng dòng người lúc nãy. "Chẳng phải Nhiếp Chính Vương từng nói, cố làm ra vẻ vui vẻ trong hoàn cảnh khó khăn cũng là một loại bản lĩnh hay sao?" Nàng khẽ nhếch môi, giơ cao ly rượu về phía hắn, ánh mắt như ẩn chứa một tia thách thức.
Tạ Từ Diễn mỉm cười đáp lễ, nâng ly rượu lên uống cạn. Hắn không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ lắng nghe tiếng đàn réo rắt, du dương. So với những vũ điệu khêu gợi, phô trương lúc nãy, dường như giai điệu trầm buồn này mới thực sự khiến tâm hồn hắn được thư thái.
Ba tuần rượu đã trôi qua, trong đại điện thưa thớt chỉ còn lại vài người. Bình rượu trên bàn cũng đã vơi đi quá nửa. Yến Chiêu Chiêu liếc nhìn sang phía đối diện, bắt gặp gương mặt Tạ Từ Diễn đã ửng hồng vì men rượu. Tay hắn khẽ day day thái dương, dường như đang cố gắng xua đi cơn choáng váng.
Hắn đứng dậy, khom người chào Yến Chiêu Chiêu rồi xoay người sải bước rời đi. Thấy vậy, Yến Chiêu Chiêu liền ra hiệu cho Bích Lạc dìu mình đứng dậy, vội vàng đuổi theo.
Bích Lạc tuy không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng cũng không dám nhiều lời, chỉ ngoan ngoãn làm theo lời chủ nhân. Tạ Từ Diễn bước đi loạng choạng, men rượu đã ngấm sâu khiến bước chân hắn chao đảo, không vững. Dường như không thể tiếp tục đi được nữa, hắn liền tùy tiện tìm một gian phòng trống bên cạnh, đẩy cửa bước vào.
Nhìn thấy bóng lưng cao lớn khuất sau cánh cửa, Yến Chiêu Chiêu thầm mừng rỡ. Nàng ghé sát tai Bích Lạc, hạ giọng dặn dò: "Ngươi ở ngoài này canh chừng cẩn thận, đừng để ai lại gần đây, nghe rõ chưa?"
"Nô tỳ tuân lệnh." Bích Lạc vội vàng cúi đầu đáp, sau đó nhanh chóng lui ra ngoài canh gác.
Yến Chiêu Chiêu hít một hơi thật sâu, chỉnh trang lại y phục rồi mới đẩy cửa bước vào. Căn phòng tối om, chỉ le lói ánh nến hắt ra từ chiếc đèn lồng treo trên vách tường. Tạ Từ Diễn đã gục đầu xuống giường, y phục trên người vẫn chưa cởi ra. Nàng nhẹ nhàng tiến lại gần, chỉ thấy hơi thở hắn đều đều, xem ra đã chìm vào giấc ngủ say.
Nhìn thấy Tạ Từ Diễn nằm đó, bất tỉnh nhân sự, trong đầu Yến Chiêu Chiêu bất chợt lóe lên một ý nghĩ táo bạo. Nàng vốn định gọi hắn dậy, nhưng thấy hắn ngủ say như vậy, lại càng thêm quyết tâm thực hiện kế hoạch của mình.
Nàng hiện giờ đang ở thế ngàn cân treo sợi tóc, nếu đêm nay không nghĩ ra cách thoát khỏi kiếp nạn này, thì ngày mai dù có tự sát, Thái hậu cũng sẽ không để nàng được yên ổn. Giờ phút này, nàng chỉ có thể đánh cược vào Tạ Từ Diễn, đặt tất cả hy vọng vào người đàn ông đầy quyền lực nhưng cũng đầy nguy hiểm này.
Kế hoạch của nàng rất đơn giản, chính là nhân lúc Tạ Từ Diễn say rượu, cởi y phục của cả hai ra, sau đó giả vờ như đã xảy ra chuyện gì đó. Đến lúc đó, nàng có thể dựa vào chuyện này mà yêu cầu hắn giúp đỡ. Nếu hắn không đồng ý, nàng sẽ buộc hắn phải giúp. Chỉ cần nàng kêu to lên, để mọi người biết được chuyện này, thì cho dù hắn là Nhiếp Chính Vương, cũng không thể thoát tội danh sàm sỡ Hoàng hậu.
Nàng tin rằng, Tạ Từ Diễn sẽ không để bản thân rơi vào tình cảnh này. Thái hậu và Hoàng đế đều đang nhòm ngó quyền lực của hắn, chỉ là chưa tìm được cớ mà thôi. Hắn tuyệt đối sẽ không để lại bất kỳ sơ hở nào cho kẻ khác nắm thóp.
Chuyện này thực sự rất mạo hiểm, nhưng nàng không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể đánh cược một ván vào Tạ Từ Diễn.
Yến Chiêu Chiêu hít một hơi thật sâu, siết chặt hai tay để kiềm chế sự run rẩy trong lòng. Nàng cẩn thận tiến lại gần Tạ Từ Diễn, thậm chí còn có thể ngửi thấy mùi hương nam tính thoang thoảng trên người hắn. Nàng vươn tay ra, chạm vào vạt áo của hắn, định cởi ra.
Nhưng ngay khi ngón tay nàng vừa chạm vào vạt áo, cổ tay đã bị một bàn tay to lớn nắm chặt. Người đàn ông vừa nãy còn đang say giấc nồng, giờ phút này đã mở mắt, ánh mắt sắc bén như dao nhìn chằm chằm vào nàng, không hề có chút men say nào.
Hắn giật mạnh một cái, kéo nàng ngã nhào vào lòng mình. “Hoàng hậu nương nương muốn làm gì?” Giọng nói trầm khàn, lạnh lẽo vang lên bên tai, khiến Yến Chiêu Chiêu không khỏi rùng mình.
“Ta…” Yến Chiêu Chiêu ấp úng, kế hoạch còn chưa kịp thực hiện đã bị vạch trần, nàng chỉ còn biết cảm thấy tuyệt vọng. Ngay cả ông trời cũng muốn nàng chết sao?
Tạ Từ Diễn không cần nàng trả lời, hắn đã nhìn thấu tất cả. Hắn siết chặt lấy eo nàng, lật người đè nàng xuống dưới thân. “Hoàng hậu nương nương là muốn cởi y phục của ta, rồi đợi ta tỉnh lại thì vu oan cho ta say rượu sàm sỡ nương nương, phải không?”
Yến Chiêu Chiêu mở to mắt, trong lòng tràn đầy kinh hãi. Làm sao hắn ta có thể biết được kế hoạch của nàng?
Không để nàng kịp hoàn hồn, Tạ Từ Diễn tiếp tục nói: “Ta đã là quân cờ trong kế hoạch của nương nương rồi, nương nương có muốn ta giúp người một tay không?”
Yến Chiêu Chiêu vẫn chưa hiểu ý của hắn, chỉ thấy hắn giơ tay lên, kéo vạt áo của nàng ra. “Hoàng hậu nương nương không phải đã nói rồi sao, muốn đàn ông như thế nào chạm vào ngươi cũng được?” Giọng hắn trầm khàn, mang theo một tia trêu chọc, xen lẫn chút nguy hiểm khó tả.
Yến Chiêu Chiêu nhướng mày, vòng tay qua cổ hắn, thở hắt vào tai hắn, giọng nói mềm mại, ngọt ngào như mật ong: "Tất nhiên là ngươi."
Tạ Từ Diễn mỉm cười, nụ cười ẩn chứa nhiều hàm ý khó đoán. Hắn siết chặt lấy eo nàng, cúi xuống hôn lên vùng cổ trắng ngần của nàng.
Ánh trăng lạnh lẽo hắt qua khung cửa sổ, soi sáng hai thân ảnh quấn lấy nhau trên giường. Ván cờ này, người đặt kế hoạch ban đầu lại trở thành quân cờ trong tay người khác. Không ai biết rốt cuộc ai mới là người điều khiển ván cờ này, cũng không ai biết ai mới là người tình nguyện làm quân cờ.
Tối nay, Thái hậu mở yến tiệc chiêu đãi quần thần. Lý do thoạt nghe là vì Hoàng hậu, nhưng sâu xa ẩn chứa điều gì, chẳng ai dám chắc chắn. Chỉ có những vị phi tần lắm lời, dăm ba câu chuyện rỉ tai nhau, dè dặt phỏng đoán, liệu đây có phải bữa tiệc cuối cùng của Hoàng hậu trước khi bị đưa đi hoà thân?
Trong đại điện, tiếng đàn sáo du dương, réo rắt, hòa cùng những vũ điệu uyển chuyển, mê hoặc. Những vũ cơ xinh đẹp trong bộ xiêm y mỏng manh, lả lướt như cánh bướm, để lộ làn da trắng nõn cùng đường cong cơ thể mềm mại, uyển chuyển như rắn nước. Mỗi động tác đều toát lên vẻ quyến rũ, mê hoặc lòng người, khiến quan khách không thể rời mắt.
Ngồi ở vị trí cao nhất, Yến Chiêu Chiêu ánh mắt lãnh đạm lướt qua khung cảnh náo nhiệt, chẳng mảy may rung động. "Một lũ phàm phu tục tử," nàng thầm nghĩ, "chỉ có Hoàng đế mới thích xem loại hình mua vui rẻ tiền này." Nàng khẽ nâng chén rượu, nhấp một ngụm nhỏ, ánh mắt như vô tình liếc sang bên trái.
Ở đó, Tạ Từ Diễn ngồi tựa lưng vào ghế, một tay đặt trên đầu gối, ngón tay còn lại gõ nhẹ lên thành bàn một cách đầy nhịp nhàng, đều đặn như nhịp tim. Vẻ mặt hắn ung dung, thản nhiên, dường như đang thích thú theo dõi màn biểu diễn, nhưng nếu để ý kỹ, đáy mắt hắn lại ẩn chứa một tia mất kiên nhẫn khó nhận thức.
Rõ ràng hắn chẳng hứng thú gì với vũ cơ, chỉ là đang diễn tròn vai một vị Hoàng đế mà thôi.
"Hoàng thượng, nô tỳ xin được kính ngài một ly."
Một khúc nhạc vừa dứt, vũ cơ xinh đẹp nhất trong nhóm uốn éo tiến về phía trước, ánh mắt như có như không liếc nhìn Hoàng đế, ẩn chứa nét khát khao, mời gọi khó cưỡng.
"Mỹ nhân kính rượu, trẫm sao có thể từ chối." Hoàng đế cười lớn, nâng chén rượu trên bàn lên uống cạn. Nữ nhân thấy vậy, khóe mắt càng thêm phần yêu kiều, nàng ta đưa tay chạm nhẹ vào chén rượu, ngẩng đầu uống cạn, để mặc số rượu còn lại theo khóe môi chảy xuống cổ, thấm ướt cả vùng ngực nửa kín nửa hở. Mỗi một động tác đều như được tính toán kỹ lưỡng, vô cùng khêu gợi, câu dẫn.
Hoàng đế nuốt nước bọt, cảm thấy cổ họng khô khốc. Hắn vươn tay ra hiệu cho nàng ta đến gần. Nàng ta liền uyển chuyển bước đến, chưa kịp đứng vững đã bị hắn kéo phịch vào lòng. Bàn tay to lớn của Hoàng đế không an phận mà luồn vào eo nàng, ngón tay còn nhẹ nhàng lau đi vệt rượu còn sót lại trên môi nàng. "Uống rượu kiểu này là không ngoan, phải phạt."
Hoàng đế còn định nói gì đó nhưng lại đột nhiên dừng lại, hắn quay đầu sang phía Tạ Từ Diễn, cười khẩy: "Thấy mỹ nhân này thế nào? Ngươi có thích không? Nếu thích, trẫm sẽ ban nàng cho ngươi làm thiếp." Giọng điệu của hắn có phần khiêu khích, thách thức.
Tạ Từ Diễn vẫn điềm tĩnh, dường như không quan tâm đến sự khiêu khích của hắn, ung dung đáp: "Thần đệ sao dám động vào người Hoàng huynh ưng ý. Mỹ nhân như vậy nên ở lại hậu cung mới phải."
Nghe vậy, Hoàng đế tỏ vẻ hài lòng, giọng điệu càng thêm kiêu ngạo: "Nếu đã vậy, trẫm sẽ nghe theo ý ngươi." Hắn véo nhẹ cằm nữ nhân kia, ánh mắt lộ rõ vẻ ham muốn: "Phong ngươi làm Quý nhân, ban cung Cho người ở cung Trữ Tú."
Nữ nhân kia mừng rỡ, vội vàng quỳ xuống tạ ơn. Hoàng đế lại ngăn nàng ta lại, ôm chặt lấy nàng ta hơn: "Không cần đa lễ." Hắn bế thốc nàng ta lên, nói: "Để sau hẵng tạ ơn." Nữ nhân e lệ cúi đầu, vẻ e thẹn càng khiến Hoàng đế thêm phần nôn nóng. Hắn đứng dậy, nói: "Lui về Dưỡng Tâm điện."
Lúc này, trong mắt Hoàng đế chỉ có nữ nhân kia, hắn cứ thế bỏ đi mà chẳng thèm liếc nhìn Hoàng hậu lấy một cái. Rõ ràng là bữa tiệc tổ chức cho Hoàng hậu, vậy mà Hoàng đế lại chẳng hề để ý đến nàng, thậm chí còn phong một vũ cơ làm Quý nhân ngay tại đây.
Hành động này chẳng khác nào tát thẳng vào mặt Hoàng hậu. Bên dưới, không ít phi tần len lén che miệng cười khẩy, ánh mắt khinh miệt như muốn thiêu đốt Yến Chiêu Chiêu. Thậm chí có kẻ còn cả gan dùng khăn tay che miệng, ghé tai nhau thì thầm bàn tán, lời lẽ đầy mỉa mai, châm chọc.
Hoàng đế đã rời đi, các phi tần cũng lần lượt tìm cớ cáo lui. Bữa tiệc vốn náo nhiệt, xa hoa bỗng chốc trở nên vắng tanh, chỉ còn lại ánh nến leo lắt hắt lên những chiếc bàn trống trải, cùng với sự im lặng đến lạnh người.
Thế nhưng, giữa không khí nặng nề ấy, Yến Chiêu Chiêu vẫn ngồi uy nghi trên ghế, thần sắc thản nhiên như thể chẳng hề bận tâm đến những gì vừa xảy ra. Nàng ung dung nhấp một ngụm rượu ngon, thỉnh thoảng lại đưa tay đón lấy miếng thức ăn mà Bích Lạc ân cần gắp cho.
"Hoàng hậu nương nương thật là tao nhã."
Nghe thấy giọng nói trầm thấp quen thuộc, Yến Chiêu Chiêu khẽ ngẩng đầu. Tạ Từ Diễn vẫn ngồi ở vị trí ban nãy, chẳng mảy may lay động trước những biến cố vừa rồi. Nàng thoáng bất ngờ, cứ ngỡ hắn đã rời đi cùng dòng người lúc nãy. "Chẳng phải Nhiếp Chính Vương từng nói, cố làm ra vẻ vui vẻ trong hoàn cảnh khó khăn cũng là một loại bản lĩnh hay sao?" Nàng khẽ nhếch môi, giơ cao ly rượu về phía hắn, ánh mắt như ẩn chứa một tia thách thức.
Tạ Từ Diễn mỉm cười đáp lễ, nâng ly rượu lên uống cạn. Hắn không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ lắng nghe tiếng đàn réo rắt, du dương. So với những vũ điệu khêu gợi, phô trương lúc nãy, dường như giai điệu trầm buồn này mới thực sự khiến tâm hồn hắn được thư thái.
Ba tuần rượu đã trôi qua, trong đại điện thưa thớt chỉ còn lại vài người. Bình rượu trên bàn cũng đã vơi đi quá nửa. Yến Chiêu Chiêu liếc nhìn sang phía đối diện, bắt gặp gương mặt Tạ Từ Diễn đã ửng hồng vì men rượu. Tay hắn khẽ day day thái dương, dường như đang cố gắng xua đi cơn choáng váng.
Hắn đứng dậy, khom người chào Yến Chiêu Chiêu rồi xoay người sải bước rời đi. Thấy vậy, Yến Chiêu Chiêu liền ra hiệu cho Bích Lạc dìu mình đứng dậy, vội vàng đuổi theo.
Bích Lạc tuy không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng cũng không dám nhiều lời, chỉ ngoan ngoãn làm theo lời chủ nhân. Tạ Từ Diễn bước đi loạng choạng, men rượu đã ngấm sâu khiến bước chân hắn chao đảo, không vững. Dường như không thể tiếp tục đi được nữa, hắn liền tùy tiện tìm một gian phòng trống bên cạnh, đẩy cửa bước vào.
Nhìn thấy bóng lưng cao lớn khuất sau cánh cửa, Yến Chiêu Chiêu thầm mừng rỡ. Nàng ghé sát tai Bích Lạc, hạ giọng dặn dò: "Ngươi ở ngoài này canh chừng cẩn thận, đừng để ai lại gần đây, nghe rõ chưa?"
"Nô tỳ tuân lệnh." Bích Lạc vội vàng cúi đầu đáp, sau đó nhanh chóng lui ra ngoài canh gác.
Yến Chiêu Chiêu hít một hơi thật sâu, chỉnh trang lại y phục rồi mới đẩy cửa bước vào. Căn phòng tối om, chỉ le lói ánh nến hắt ra từ chiếc đèn lồng treo trên vách tường. Tạ Từ Diễn đã gục đầu xuống giường, y phục trên người vẫn chưa cởi ra. Nàng nhẹ nhàng tiến lại gần, chỉ thấy hơi thở hắn đều đều, xem ra đã chìm vào giấc ngủ say.
Nhìn thấy Tạ Từ Diễn nằm đó, bất tỉnh nhân sự, trong đầu Yến Chiêu Chiêu bất chợt lóe lên một ý nghĩ táo bạo. Nàng vốn định gọi hắn dậy, nhưng thấy hắn ngủ say như vậy, lại càng thêm quyết tâm thực hiện kế hoạch của mình.
Nàng hiện giờ đang ở thế ngàn cân treo sợi tóc, nếu đêm nay không nghĩ ra cách thoát khỏi kiếp nạn này, thì ngày mai dù có tự sát, Thái hậu cũng sẽ không để nàng được yên ổn. Giờ phút này, nàng chỉ có thể đánh cược vào Tạ Từ Diễn, đặt tất cả hy vọng vào người đàn ông đầy quyền lực nhưng cũng đầy nguy hiểm này.
Kế hoạch của nàng rất đơn giản, chính là nhân lúc Tạ Từ Diễn say rượu, cởi y phục của cả hai ra, sau đó giả vờ như đã xảy ra chuyện gì đó. Đến lúc đó, nàng có thể dựa vào chuyện này mà yêu cầu hắn giúp đỡ. Nếu hắn không đồng ý, nàng sẽ buộc hắn phải giúp. Chỉ cần nàng kêu to lên, để mọi người biết được chuyện này, thì cho dù hắn là Nhiếp Chính Vương, cũng không thể thoát tội danh sàm sỡ Hoàng hậu.
Nàng tin rằng, Tạ Từ Diễn sẽ không để bản thân rơi vào tình cảnh này. Thái hậu và Hoàng đế đều đang nhòm ngó quyền lực của hắn, chỉ là chưa tìm được cớ mà thôi. Hắn tuyệt đối sẽ không để lại bất kỳ sơ hở nào cho kẻ khác nắm thóp.
Chuyện này thực sự rất mạo hiểm, nhưng nàng không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể đánh cược một ván vào Tạ Từ Diễn.
Yến Chiêu Chiêu hít một hơi thật sâu, siết chặt hai tay để kiềm chế sự run rẩy trong lòng. Nàng cẩn thận tiến lại gần Tạ Từ Diễn, thậm chí còn có thể ngửi thấy mùi hương nam tính thoang thoảng trên người hắn. Nàng vươn tay ra, chạm vào vạt áo của hắn, định cởi ra.
Nhưng ngay khi ngón tay nàng vừa chạm vào vạt áo, cổ tay đã bị một bàn tay to lớn nắm chặt. Người đàn ông vừa nãy còn đang say giấc nồng, giờ phút này đã mở mắt, ánh mắt sắc bén như dao nhìn chằm chằm vào nàng, không hề có chút men say nào.
Hắn giật mạnh một cái, kéo nàng ngã nhào vào lòng mình. “Hoàng hậu nương nương muốn làm gì?” Giọng nói trầm khàn, lạnh lẽo vang lên bên tai, khiến Yến Chiêu Chiêu không khỏi rùng mình.
“Ta…” Yến Chiêu Chiêu ấp úng, kế hoạch còn chưa kịp thực hiện đã bị vạch trần, nàng chỉ còn biết cảm thấy tuyệt vọng. Ngay cả ông trời cũng muốn nàng chết sao?
Tạ Từ Diễn không cần nàng trả lời, hắn đã nhìn thấu tất cả. Hắn siết chặt lấy eo nàng, lật người đè nàng xuống dưới thân. “Hoàng hậu nương nương là muốn cởi y phục của ta, rồi đợi ta tỉnh lại thì vu oan cho ta say rượu sàm sỡ nương nương, phải không?”
Yến Chiêu Chiêu mở to mắt, trong lòng tràn đầy kinh hãi. Làm sao hắn ta có thể biết được kế hoạch của nàng?
Không để nàng kịp hoàn hồn, Tạ Từ Diễn tiếp tục nói: “Ta đã là quân cờ trong kế hoạch của nương nương rồi, nương nương có muốn ta giúp người một tay không?”
Yến Chiêu Chiêu vẫn chưa hiểu ý của hắn, chỉ thấy hắn giơ tay lên, kéo vạt áo của nàng ra. “Hoàng hậu nương nương không phải đã nói rồi sao, muốn đàn ông như thế nào chạm vào ngươi cũng được?” Giọng hắn trầm khàn, mang theo một tia trêu chọc, xen lẫn chút nguy hiểm khó tả.
Yến Chiêu Chiêu nhướng mày, vòng tay qua cổ hắn, thở hắt vào tai hắn, giọng nói mềm mại, ngọt ngào như mật ong: "Tất nhiên là ngươi."
Tạ Từ Diễn mỉm cười, nụ cười ẩn chứa nhiều hàm ý khó đoán. Hắn siết chặt lấy eo nàng, cúi xuống hôn lên vùng cổ trắng ngần của nàng.
Ánh trăng lạnh lẽo hắt qua khung cửa sổ, soi sáng hai thân ảnh quấn lấy nhau trên giường. Ván cờ này, người đặt kế hoạch ban đầu lại trở thành quân cờ trong tay người khác. Không ai biết rốt cuộc ai mới là người điều khiển ván cờ này, cũng không ai biết ai mới là người tình nguyện làm quân cờ.
Bình luận (0)
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
Chưa có bình luận nào cho truyện này. Hãy là người đầu tiên bình luận!